Trần Nghiên Tây nấu cháo điện thoại hơn nửa tiếng đồng hồ. Thứ nhất là vì cô rất thích nói chuyện với Trần Tiêu. Còn có một nguyên nhân nữa là cô không thích trao đổi với Trương Hợp Hoan. Đối mặt với cậu không bằng gọi điện thoại nói chuyện đốt thời gian. Thật là có chút hối hận khi cho cậu đi nhờ xe.
Lái xe đưa Trần Nghiên Tây đến sân bay trước. Sau khi Trần Nghiên Tây và trợ lý rời khỏi, Trương Hợp Hoan để lái xe đưa cậu đến Hương cách lý lạp.
Hai ngày này Văn Vịnh Thi vẫn ở Hỉ Đô, Trương Hợp Hoan đặt phòng. Đặc biệt lấy căn phòng ở dưới Văn Vịnh Thi. Trước tiên tắm rửa thay quần áo, lúc này mới gọi điện thoại cho Văn Vịnh Thi nói số phòng cho cô.
Đại khái qua hai mươi phút, chuông cửa vang lên. Trương Hợp Hoan đoán có lẽ Văn Vịnh Thi dùng hai mươi phút này chuẩn bị vẻ bề ngoài thật tỉ mỉ. Nhìn qua mắt mèo thì thấy, quả nhiên Văn Vịnh Thi mặc áo măng tô dài màu đen, quần dài màu đen cùng nhãn hiệu, bốt cao dài mảnh, tay cầm túi LV màu nâu nhạt. Tóc cột đuôi ngựa đơn giản nhưng cực kỳ chỉnh tề.
Một thân quần áo này cũng phải hơn mười vạn, lấy thu nhập hiện tại của Văn Vịnh Thi chống đỡ chi tiêu như vậy hẳn là có chút quá sức. Trương Hợp Hoan cực kỳ hiểu biết nghệ sĩ trong giới, nghệ sĩ kiếm được nhiều thì tiêu cũng nhiều. Người cần ăn mặc, Phật cần kim trang. Đạo lý này được suy diễn vô cùng nhuẫn nhuyễn trong cái vòng này.
Trương Hợp Hoan kéo mở cửa phòng.
Hai người dường như đồng thời mở miệng nói: “Năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài!”
Trăm miệng một lời chúc phúc khiến cho bọn họ không nhịn được mà bật cười. Trương Hợp Hoan khen ngợi: “Cô hôm nay thật xinh đẹp.”
Văn Vịnh Thi nói: “Không sửa soạn xinh đẹp một chút thì có chút không tôn trọng ông chủ của tôi.”
Trương Hợp Hoan cười ha ha, mời Văn Vịnh Thi vào trong phòng. Văn Vịnh Thi đi vào sofa ngồi xuống, nhìn thấy valy hành lý đang mở ra thì hỏi: “Anh vừa tới sao?”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu: “Vừa mới tới không lâu, còn phải tranh thủ đi đến nhà sản xuất phim phương Bắc.”
Văn Vịnh Thi nói: “Xem ra tôi quấy rầy anh rồi.”
“Không phải, cô đi cùng tôi.” Trương Hợp Hoan đưa cho Văn Vịnh Thi một phần kịch bản.
Văn Vịnh Thi sau khi mở ra thấy bên trên có viết “Thiện nữ u hồn”, có chút kinh ngạc nói: “Kịch bản này là?”
“Tôi vì cô mà tạo ra kịch bản riêng. Đạo diễn Từ Kha muốn quay, tôi tính cùng ông ấy hợp tác. Nhân vật nữ chính là tôi đề cử cô với ông ấy, đợi chút nữa tôi dẫn cô đi thử vai.”
Trong lòng Văn Vịnh Thi kích động hẳn lên. Đạo diễn Từ Kha. Cô có nằm mơ đều muốn cùng đại đạo diễn cấp cao này quay phim. Nhưng với địa vị của cô, coi như tại thời điểm ở Bách Sĩ Hoạt, cũng chỉ có thể sắm vai nhân vật nhỏ trong tác phẩm của các đại đạo diễn. Hiện tại chính là nữ chính, Trương Hợp Hoan không gạt cô chứ?
Thật ra vở kịch này không phải Trương Hợp Hoan chuẩn bị cho cô. Nữ chính duy nhất trong lòng cậu là An Nhiên, nhưng trước mắt hợp đồng của An Nhiên còn chưa được giải quyết hoàn toàn, hơn nữa An Nhiên tỏ vẻ cho dù thành công giải ước, cô cũng sẽ không gia nhập vàp Tân Tinh Vực. Thật ra kịch bản hay trong đầu Trương Hợp Hoan thật sự rất nhiều, vẻn vẹn “Thiện nữ u hồn” có ba phần.
Kịch bản không dài, Văn Vịnh Thi rất nhanh đã đọc xong, hai người trực tiếp gọi cơm đến phòng. Thời điểm ăn cơm, Trương Hợp Hoan giảng lại với cô mấy điểm cần chú ý diễn, với cậu mà nói, tất cả đều là kinh nghiệm.
Thời điểm gặp mặt đạo diễn Từ Kha là ba giờ chiều, bọn họ xuất phát sớm hơn một chút. Trương Hợp Hoan vì để thuận tiện di chuyển nên giữ xe bảo mẫu ở lại sử dụng, dù sao xe bảo mẫu là do tổ kịch thuê. Thời gian Trần Nghiên Tây ở bên cạnh cũng gần hết, cô ấy cũng không cần dùng nữa rồi. Đợi đến khi cô ấy đến Hoành Điếm, Trương Hợp Hoan sẽ thuê một chiếc xe khác cho cô ấy.
Trong tay có quyền thì làm việc không khó. Phí thuê xe mấy ngày nay đều tính trên người Trần Nghiên Tây, dù sao hoá đơn như thế nào là do bản thân cậu quyết định, cảm giác dùng của công để làm việc tư cũng rất sảng khoái.
Thời điểm hai người đến bãi đậu xe dưới hầm thì gặp một đám phóng viên ngồi ở đó, Văn Vịnh Thi nhìn thấy đám phóng viên thì sợ hãi từ đáy lòng. Cô tưởng bọn họ muốn chụp mình, nhưng mà đám phóng viên kia cũng không có xúm lại đến chỗ bọn họ, mà là chạy đến chỗ chiếc Toyota Alpha mới vừa chạy qua bãi đậu xe dưới hầm.
Văn Vịnh Thi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhanh bước đi vào bên trong xe bảo mẫu. Trương Hợp Hoan cũng leo lên ngồi, ghé vào cửa kính nhìn ra bên ngoài, thế mà có thể thấy được bóng dáng Park Jin-joo bị đám phóng viên vây quanh. Nhớ tới trước đó cô đề cập đến Hỉ Đô đều là vì buổi hòa nhạc của nghệ sĩ JYP. Sau khi tính toán lịch trình, buổi hòa nhạc dường như là vào ngày mùng ba tết, các nghệ sĩ đều lần lượt đến, nên không có gì lạ khi các phóng viên giải trí được cử đến.