Văn Vịnh Thi bởi vì trước đó có tai tiếng với đám phóng viên nên đã sinh ra bóng ma tâm lý, cô muốn đổi khách sạn, nhưng nói ra lại sợ Trương Hợp Hoan nói cô tính khí tiểu thư. Dù sao mình cũng không nổi tiếng, đám phóng viên này cũng không hẳn là nhắm vào cô.
Trương Hợp Hoan nói: “Hay là trở về đổi khách sạn khác đi, nơi này quá ồn.”
Ánh mắt Văn Vịnh Thi nhìn Trương Hợp Hoan có chút cảm động. Nếu nói cô lúc trước vẫn đang do dự có nên lựa chọn Tân Tinh Vực hay không, thì hiện tại đã đã bắt đầu trở nên kiên định. Trương Hợp Hoan hiểu cô hơn những công ty quản lý trước. Mấu chốt là cậu biết cô đang nghĩ gì, muốn gì.
Bọn họ đi đến xưởng phim số sáu của nhà sản xuất điện ảnh phương Bắc. Đạo diễn Từ Kha trước đó cũng đề cập đến nơi này, đặc biệt còn chuẩn bị tốt đồ diễn cho Văn Vịnh Thi. Từ Kha vẫn là bộ dạng nghiêm túc như xưa, thời điểm Văn Vịnh Thi chào hỏi ông ta, ông ta cũng chỉ là gật đầu, có chút không rõ ràng vì cái gì mà Trương Hợp Hoan đề cử Văn Vịnh Thi. Văn Vịnh Thi quả thực không tồi, nhưng mà Từ Kha cho rằng thân thể của cô vẫn thiếu một chút quỷ khí.
Trong giới giải trí nam xinh nữ tú nơi nào cũng có, nhưng mà diễn viên chân chính cũng không nhiều. Trên người Văn Vịnh Thi thiếu một chút linh động để cho tác giả phát huy sức sáng tạo.
Từ lúc Từ Kha cầm được kịch bản “Thiện nữ u hồn” trong tay thì liền đắm chìm vào trong thế giới đó. Trong đầu ông ta cân nhắc diễn viên thích hợp. Lúc trước là có. Ví dụ như nói đến Tổ Hiền, đáng tiếc Phương Hoa đã qua đời. Diễn viên trẻ tuổi hiện tại thích hợp với nhân vật này thật đúng là khó tìm. Ông ta thích nữ diễn viên đặc biệt, gần đây hợp tác với Angela, cũng chỉ là tác dụng của tư bản tác động. Kinh nghiệm và vị trí của Văn Vịnh Thi và Angela trong giới nghệ thuật có phần giống nhau.
Tiểu Thiến trong lòng Từ Kha là một người tuyệt mỹ lạnh lùng, siêu trần thoát tục. Ông cũng xem xét qua Lục Diệc Phỉ. Lục Diệc Phỉ so với Văn Vịnh Thi càng có cảm giác thiếu nữ, mặc dù kỹ năng diễn xuất cũng kém một chút.
Thừa dịp lúc Văn Vịnh Thi đi thay quần áo, Từ Kha hỏi Trương Hợp Hoan vì sao lại đề cử Văn Vịnh Thi.
Trương Hợp Hoan ở vấn đề này thì không có gì dấu diếm. Cậu nói cho Từ Kha biết Văn Vịnh Thi là nghệ sĩ ký hợp đồng với cậu, là đối tượng cậu tận lực nâng đỡ.
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Từ xưa đến nay đều là đạo lý này.
Từ Kha cười hẳn lên, đốt điếu xì già, vỗ vỗ bả vai Trương Hợp Hoan: “Nhóc Hợp Hoan, tôi thích sự ngay thẳng của cậu.”
Trương Hợp Hoan dở khóc dở cười nói: “Đạo diễn Từ, ông có thể gọi tôi là Nhóc Hoan hay không?”
Mặc dù ở bên trong phòng quay chụp mở gió mát, nhưng mà nhiệt độ không khí vẫn hơi thấp. Văn Vịnh Thi thay đổi một thân áo lụa trắng, váy lụa khinh bạc. Cô biết đây là cơ hội khó có được, biểu hiện cực kỳ chuyên nghiệp.
Trương Hợp Hoan nói: “Đẹp chứ, ánh mắt của tôi thật không sai.”
Từ Kha rút điếu thuốc, ý bảo trợ lý ông mở quạt, thổi qua Văn Vịnh Thi. Đây không phải là làm khó Văn Vịnh Thi mà là Từ Kha muốn nhìn một chút hiệu ứng tay áo bay. Nếu thiếu khí chất ma quái và linh động. Lão quái này thật có cách tạo không khí.
Váy trắng trên người Văn Vịnh Thi đột nhiên bay lên, mềm mại bó sát thân thể cô, đường cong lả lướt xuất hiện, có chút xấu hổ.
Trương Hợp Hoan nhìn có chút không quen mắt, sức gió của của lão quái này có phải lớn quá hay không? Không phải là cố ý chứ?
Từ Kha cũng ý thức được gió quá lớn, ý bảo canh chừng điều tiết một chút, thay đổi góc độ. Trợ lý và đạo cụ bận trước bận sau, vừa điều chỉnh sức gió, vừa chỉnh góc độ. Trong vòng năm phút đồng hồ mới đạt hiệu quả hài lòng, nhưng khổ là Văn Vịnh Thi. Bên trong phòng chụp ảnh lạnh lẽo, nhưng Văn Vịnh Thi ăn mặc lại mỏng manh, cảm giác gió thổi đến thấu xương cốt cô, cả người đều đông cứng. Cho dù là trong trạng thái này còn phải miễn cưỡng cười vui, biểu hiện ra một mặt quyến rũ của Tiểu Thiến.
Từ Kha tỏ vẻ hài lòng với hóa trang của Văn Vịnh Thi, ý bảo cô có thể nghỉ ngơi một chút, rồi quay lại chọn một đoạn ngắn thử sức.
Quạt bên này dừng lại, Trương Hợp Hoan lấy áo khoác lông vọt qua. Rõ ràng là thân thể mềm mại của Văn Vịnh Thi đang run hẳn lên, cô chủ động tựa và trong lòng Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan cầm tay cô, lạnh lẽo giống như băng.
Văn Vịnh Thi mặc dù cảm thấy trước mặt nhiều người như vậy mà vô cùng thân thiết thì có chút không ổn, nhưng mà phản ứng sinh lý của cô là chân thật. Lúc này cần nhất chính là một cái ôm ấm áp. Hơn nữa Trương Hợp Hoan cũng không có tà niệm. Khóe mắt lặng lẽ liếc mắt nhìn Trương Hợp Hoan một cái, anh ta hẳn là không có tà niệm gì đối với mình.