Trương Hợp Hoan đưa Văn Vịnh Thi đến bên cạnh máy sưởi làm ấm, rồi trở lại bên người Từ Kha. Từ Kha ở trong kịch bản lấy ra một đoạn, đoạn này là tình cảnh Niếp Tiểu Thiến và Ninh Thải Thần lần đầu gặp nhau.
Từ Kha nói: “Hãy diễn một đoạn này đi.”
Trương Hợp Hoan đối với kịch bản này rất quen thuộc, biết một đoạn này là một phần xuất sắc của Niếp Tiểu Thiếp, chủ động xinh đi giết giặc nói: “Nếu không, tôi xin được cùng với cô ấy dàn dựng một chút.”
Từ Kha gật gật đầu: “Được, cậu đi thay quần áo, diễn Ninh Thải Thần.”
Trương Hợp Hoan cũng không có chuyên nghiệp như Văn Vịnh Thi. Mặt hàng này thay một thân thư sinh thư trang, bên trong mặc một bộ nội y giữ ấm. Cậu chính là khách mời lâm thời, lại không chịu trách nhiệm đẹp. Kỳ thật hôm nay cậu có đổi cổ trang hay không đều không sao cả, hơn nữa nhiệm vụ chính của cậu ngày hôm này chính là giúp Văn Vịnh Thi. Dựa vào kinh nghiệm trước kia cậu diễn ở trước mắt Chương Nhất Mưu, cậu biểu hiện càng kém, càng làm đối thủ ưu tú và nổi bật hơn. Trương Hợp Hoan vừa đến liền nhìn ra. Từ Kha đối với Văn Vịnh Thi là không phải đặc biệt hài lòng, bằng không cũng sẽ không thêm một đoạn để thử.
Văn Vịnh Thi khôi phục trong chốc lát, quen thuộc kịch bản rồi, bỏ đi áo khoác lông rồi bắt đầu biểu diễn.
Trương Hợp Hoan đóng vai Ninh Thải Thần cầm đao: “Ách, ta không có ác ý, nếu nàng sợ, ta có thể ném đao đi.”
Văn Vịnh Thi vào vai Niếp Tiểu Thiến điềm đạm đáng yêu, trong mắt đẹp lộ ra khiếp ý.
Trương Hợp Hoan nói: “Nàng làm sao vậy?”
Từ Kha thầm than, mặt hàng này viết kịch bản tốt như vậy, như thế nào mà diễn lại cứng đơ như thế? Cậu ta là diễn Ninh Thải Thần, cũng không phải để cho cậu ta đi diễn Xích Hà. Tạo hình còn được thông qua, nói như thế nào còn giống như là tên lỗ mang vũ phu? Trương Hợp Hoan có năm phần mười kỹ thuật diễn xuất lại giảm thêm năm mươi phần trăm, mục đích là muốn giúp Văn Vịnh Thi vượt trội.
Người so với người tức chết người, hàng so với hàng, tệ sẽ bị ném. Đây là một cái đạo lý đúng với mọi nơi.
Văn Vịnh Thi nói: “Ai da, vải của ta đâu?” Cô cũng là người có tâm tư cẩn thận, vì nghênh hợp đạo diễn, đặc biệt lựa chọn nói tiếng Quảng Đông.
“Vải? Tôi đến giúp cô thay.”
Trương Hợp Hoan tạo thế nhảy vào trong nước, có chút khoa trương nói: “Ai da, má ơi. Nước thật sâu!” Mặt hàng này là một ngụm quốc ngữ tiêu chuẩn quốc dân, gần đây ở Đông Bắc lâu, rất hồ đồ mà nói ra một câu đông bắc.
Mắt Từ Kha có chút không muốn xem. Mặt hàng này xác định là không phải đang diễn tiểu phẩm sao? Diễn xuất của Dương Tử còn sinh động hơn cậu, hắn so với cậu càng hợp nhân vật hơn.
“Ngươi nhanh đi lên đi!” Văn Vịnh Thi vẻ mặt thân thiết.
So sánh hẳn lên, Từ Kha cảm thấy hành động của Văn Vịnh Thi còn có thể chấp nhận. Lúc trước ông không thấy qua cô diễn, có thể là xuất phát là ấn tượng ban đầu không tốt. Nét diễn của cô được thả lỏng, hơn nữa thân hình cô rất đẹp, có chút hướng tới hình tượng của Niếp Tiểu Thiến.
“Tiểu thư, thật xin lỗi, đêm đã khuya, rất tối, ta không thể nhìn thấy. Sáng mai ta giúp nàng vớt lên, cái ao này nước rất sâu.” Loại diễn xuất này của Trương Hợp Hoan, Từ Kha không muốn nhin. Uổng công một thân túi da tốt, coi như làm người diễn cũng tự nhiên so với cậu. Từ lão quái hận không thể thu mặt hàng này về.
Trong kịch bản Ninh Thải Thần bắt lấy tay của Niếp Tiểu Thiến, trong hiện thực thì Trương Hợp Hoan cầm tay Văn Vịnh Thi, vẻ mặt thân thiết cứng đơ: “Sao tay của nàng còn lạnh hơn cả ta?”
Tay của Văn Vịnh Thi vẫn lạnh như băng, được bàn tay to ấm áp của Trương Hợp Hoan nắm vào bên trong, bàn tay cảm thấy cực kỳ thoải mái.
“Bởi vì ngươi ấm áp hơn ta.” Thân thể mềm mại đến gần Trương Hợp Hoan.
“Tiểu thư, các nàng nơi này đều có thói quen dựa gần như vậy sao?” Trương Hợp Hoan ôm vai Văn Vịnh Thi, thuần tuý là do kịch bản cần. Nhưng mà tay của mặt hàng này không hề có chút lịch thiệp. Văn Vịnh Thi cũng không kháng cự, xem ra còn có chút hưởng thụ.
Từ Kha thầm than, rối tinh rối mù, Ninh Thải Thần bị động, Niếp Thiểu Thiến chủ động. Một thư sinh như ngọc bị Trương Hợp Hoan diễn thành một tên du thủ du thực. Mặt hàng này không khỏi quá uổng phí một túi da tốt, hành động thật sự rất đáng lên án.
Văn Vịnh Thi được Trương Hợp Hoan ôm ở trong lòng, nũng nịu nói: “Ta cần chàng cho ta một chút ấm áp.”
Trương Hợp Hoan há to miệng, quay mặt hắt hơi một cái: “Hắt xì! Tiểu thư, nàng không sao chứ, ta không cố ý dính nàng!” Cái hành động này khoa trương đến giả dối.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong đầu Văn Vịnh Thi chợt hiện lên một số hình ảnh hỗn độn. Thế mà lại hiện lên cảnh mặt hàng này bắn đầy mặt cô. Mặt không khỏi đỏ hồng, bản thân đang bị làm sao vậy?