Một tay Trương Hợp Hoan đẩy cô ra.
Lúc này Văn Vịnh Thi mới tỉnh táo lại, nũng nịu nói: “Thật là đau!”
Trương Hợp Hoan vẻ mặt đắn đo áy náy: “Ta sai rồi, ta không nên đẩy nàng.” Động tác vẫn rất khoa trương.
“Thật là lạnh!”
Trương Hợp Hoan ôm bả vai run run, nhìn như cậu đang phát điên vậy.
“Ta còn lạnh hơn cả nàng, đến cuối cùng là nàng đau hay lạnh.”
Văn Vịnh Thi lưu chuyển sóng mắt, một tay khoát trên vai Trương Hợp Hoan: “Ôm ta vào.”
Trương Hợp Hoan vòng cánh tay ôm lấy cô, Từ Kha chuẩn bị kêu ngừng. Mặt hàng này căn bản không nhập diễn, từ khi ông làm đạo diễn cho đến nay chưa từng nhìn thấy diễn xuất đáng xấu hổ như vậy. Nếu cậu là diễn viên của ông, Từ lão quái đã sớm một chân đá cậu ra ngoài, có thể đi bao xa thì cút bao xa.
“Ôm nàng thật nặng, ta không ôm được. Ta xem xem có thể tìm được ai hỗ trợ hay không.”
Vài nhân viên công tác xung quanh đã bật cười. Trương Hợp Hoan rõ ràng có thể dễ dàng ôm lấy Văn Vịnh Thi, lời thoại này diễn quá sức không ăn nhập.
Ánh mắt Văn Vịnh Thi toát ra tiếc hận đồng tình: “Ta thấy chàng cũng là người thiện lương, đáng tiếc chàng tới sai chỗ rồi. Bằng không, cũng sẽ không chết uổng phí như vậy.”
“Cắt!”
Từ lão quái rút cuộc không thể nhịn xem tiếp đoạn biểu diễn vụng về này, đương nhiên hai chữ vụng về thuộc về Trương Hợp Hoan. Toàn bộ quá trình diễn xuất của Văn Vịnh Thi đều nằm phía trên trục hoàng, nhưng lại làm cho người khác cảm giác được có chút bất ngờ ngoài ý muốn. Không phải do cô quá mức ưu tú, hoàn toàn nhờ vào có mặt hàng này làm nền.
Ông lười đánh giá diễn xuất của Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan cũng không hỏi về cái nhìn của ông đầu tiên mà cầm áo khoác phủ lên cho Văn Vịnh Thi trước. Văn Vịnh Thi vui vẻ nhận sự quan tâm của Trương Hợp Hoan, trong lòng cũng có chút cảm động. Lúc này đã hoàn toàn không có ý tưởng đi công ty khác.
Hai người cùng nhau đi đến bên người Từ Kha, Trương Hợp Hoan hỏi: “Từ đạo diễn, tôi diễn thế nào?” Cậu cố ý hỏi như vậy.
Từ Kha nói: “Kịch bản do chính cậu viết, chẳng lẽ lý giải của cậu đối với kịch bản chính là cái dạng này?” Ông ở trong giới lâu như vậy, tiếp xúc với không ít biên kịch lớn nhỏ, có một số biên kịch cũng thích làm diễn viên khách mời. Nhưng tuỳ tiện lấy ra một người cũng có diễn xuất có thể đè chết Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan cười nói: “Tôi có ý tưởng trong lòng nhưng mà không thể diễn ra được.”
Từ Kha liếc mắt nhìn Văn Vịnh Thi, Văn Vịnh Thi rất thấp thỏm. Không biết khi nãy diễn xuất của cô có thể được ông ưu ái hay không. Nếu lại bị đạo diễn Từ Kha phủ định, có khả năng cô sẽ không còn dũng khí tiếp tục đi trên con đường diễn viên nữa.
Từ Kha nói với Trương Hợp Hoan: “Chuyện lúc trước cậu nói với tôi là thật sao?”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu: “Tôi trước giờ nói một không hai.”
Văn Vịnh Thi bày tỏ nói muốn thay quần áo. Cô cũng rất thông minh, nhìn ra người ta có chuyện không muốn nói trước mặt mình, lúc này lựa chọn tốt nhất là tránh đi.
Chờ cô rời đi, Từ Kha nói: “Tạo hình và diễn xuất của cô ấy xem như trên tiêu chuẩn, nhưng tôi cảm thấy nếu nữ chính của bộ này để cho Lục Diệc Phỉ sắm vai, có thể sẽ càng có lợi hơn tại phòng vé.” Thật ra năng lực gánh phòng vé của Lục Diệc Phỉ hầu như bằng không, mấu chốt là cô ấy có thể hấp dẫn đầu tư.
Trương Hợp Hoan nói: “Ông nói là người được gọi là thần tiên tỷ tỷ Lục Diệc Phỉ?”
Từ Kha gật gật đầu.
Trương Hợp Hoan chém đinh chặt sắt cự tuyệt: “Trừ phi dùng Văn Vịnh Thi, nếu không tôi tình nguyện để bộ kịch bản này dưới đáy hòm.”
Từ Kha chỉ vào mũi Trương Hợp Hoan: “Nhóc Hợp Hoan, cậu đang lấy việc công làm việc tư.” Ông cũng không mù, nhìn ra được mặt hàng này có ái muội với Văn Vịnh Thi.
Trương Hợp Hoan cười nói: “Cái này gọi là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.”
Từ Kha nói: “Tôi hiện tại đang chuẩn bị cho “Trí thủ uy hổ sơn”, dự tính cũng chuẩn bị cho “Thiện nữ u hồn”. Nhưng mà chế độ xét duyệt của đại lục tương đối nghiêm khắc, tôi còn phải chỉnh sửa một số chỗ trong kịch bản. Nếu cậu đã kiên trì, tôi đành cùng cậu đánh liều một lần. Về phần nam chính, trong cảm nhận của cậu có người nào thích hợp không?”
Từ lão quái hỏi Trương Hợp Hoan những lời này thật ra cũng có chút thấp thỏm. Ông sợ Trương Hợp Hoan tự đề cử bản thân, nhìn diễn xuất của Trương Hợp Hoan khi nãy căn bản không thể lên được mặt bàn. Nếu mặt hàng này kiên trì muốn sắm vai nam chính, chỉ sợ ông chỉ có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích. Đoạn diễn xuất khi nãy giống như một hiện trường tai nạn xe cộ vậy.
Cũng may Trương Hợp Hoan không có ý diễn Ninh Thải Thần. Cậu đưa ra một người, chính là Trần Tiêu. Từ Kha cũng từng hợp tác với Trần Tiêu, cho rằng đề nghị của Trương Hợp Hoan không tệ, thậm chí cảm thấy Trần Tiêu sắm vai Ninh Thải Thần càng đáng tin cậy hơn Văn Vịnh Thi sắm vai Niếp Tiểu Thiến. Nhưng mà quản lý của Trần Tiêu vừa mới từ chối ông không lâu. Ông vốn định mời Trần Tiêu sắm vai Cao Ba trong “Trí thủ uy hổ sơn”, nhưng Lê Đan lấy lý do thời gian không phù hợp để uyển chuyển từ chối.