“Tôi vốn cũng không tính toán bồi dưỡng cô ấy theo con đường của phái thực lực.”
Hứa Minh Phong cười nói: “Cậu nhìn trúng giá trị nhan sắc của cô ấy. Bất quá muốn đi được dài lâu, chỉ dựa vào nhan sắc cũng không đủ.”
Trương Hợp Hoan nói: “Bài hát này nghe êm tai không?”
Hứa Minh Phong gật gật đầu: “Thật sự là không rõ cậu làm thế nào mà hiểu rõ tâm tư phụ nữ như thế?”
“Chưa ăn qua thịt heo còn chưa thấy qua heo chạy sao?”
Hứa Minh Phong cười lạnh nhạt. Thịt heo khẳng định tên tiểu tử này ăn không ít. Không trải qua vào đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm thì không thể viết ra được ca từ sâu sắc như vậy. Trong khoảng thời gian này Hứa Minh Phong tìm hiểu không ít về Trương Hợp Hoan. Có thể nói hắn chẳng những đem những ca khúc Trương Hợp Hoan sáng tác ra để nghiên cứu, thậm chí còn muốn xem nhà trẻ Trương Hợp Hoan ở là nơi nào, sinh ra ở bệnh viện nào đều được điều tra rành mạch. Kết luận cuối cùng chính là thiên tài.
Trương Hợp Hoan xuất thân là một ngọn cỏ, không nhận được sự đào tạo của đại học hàng đầu, nhưng mà tài hoa và năng lực của cậu vượt qua giáo dục cậu nhận được. Ngoại trừ lấy thiên phú dị bẩm để hình dung còn lại cũng chỉ có thần bí. Nhưng Trương Hợp Hoan phi thường rõ ràng, cũng không có chỗ nào thần bí, giải thích duy nhất chính là thiên tài.
Hứa Minh Phong tin tưởng thiên tài tồn tại, các ngành đều có tinh anh. Tinh anh là có trí khôn và sự quan sát, dựa vào cố gắng và sự làm việc chăm chỉ để đạt đến đỉnh Kim Tự Tháp. Mà thiên tài thì không cần, chỉ cần tùy tiện cũng có thể áp đảo một nhóm tinh anh. Hắn và La Bồi Hồng thuộc về tinh anh, mà Trương Hợp Hoan là thiên tài.
Hứa Minh Phong có một nguyên tắc, vĩnh viễn không bao giờ gây thù chuốc oán với người mạnh mẽ hơn mình. Bởi vì thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, không phải là cố gắng thì có thể bù đắp được. Đánh không lại thì liên thủ với họ, mà cách tốt nhất là trở thành bạn bè.
Thật ra hắn đã làm như vậy với vợ trước La Bồi Hồng. Hứa Minh Phong cho rằng với chỉ số thông minh và ánh mắt của vợ trước, tuyệt đối không thể thấp kém hơn hắn. Bản thân cô chính là kiểu mẫu điển hình của hắn.
Văn Vịnh Thi cũng không phải là một ca sĩ hàng đầu, nhưng trước kia cô thường xuyên ca hát nhảy múa chung với các nhóm nhạc nam. Ca khúc “Ái muội” này xuất hiện đúng lúc, hơn nữa giai điệu duyên dáng, tiết tấu nhẹ nhàng để cho khán giả hiện trường phải giật mình sau sự phấn khích liên tục, làm bầu không khí thư hoãn, nhanh chóng bị chìm vào bầu không khí do ca sĩ tạo ra.
Huống hồ cô là ca sĩ địa phương, trong lúc vô tình chiếm được lợi thế sân nhà. Sau khi hát xong, toàn thể tiếng hoan hô như sấm dậy. Ở phía Tây Nam, tất cả các bảng đèn đồng loạt nhấp nháy “Tôi yêu Vịnh Thi”.
Văn Vịnh Thi đứng trên sân khấu, mắt đẹp uơn ướt. Cô cũng không phải lần đầu tiên làm khách mời xuất hiện ở trên sân khấu. Thời điểm hai năm trước vừa mới gia nhập Bách Sĩ Hoạt, cũng trở thành vị khách mời ở buồi hòa nhạc của Lê Thiên Vương. Nhưng lần đó tiếng vỗ tay có được ít ỏi, càng không phải nói có fan vì mình mà cầm một bảng đèn lớn như vậy. Phóng mắt nhìn ra, phải có ít nhất trăm người mang theo bảng đèn.
Ở hiện trường có rất nhiều người cao giọng hô to: “Tôi yêu Vịnh Thi. Vịnh Thi, tôi yêu cô.”
“Văn Vịnh Thi tôi yêu cô!” Tiếng hô được trăm người hưởng ứng.
Hứa Minh Phong cũng ngẩn ra. Văn Vịnh Thi này sao lại có fan cuồng nhiệt như vậy? Bất quá anh ta lập tức rõ ràng, không có khả năng! Những fan nâng bảng đèn này khẳng định là có người chi tiền ra thuê. Ngôi sao vì lưu lượng cũng quá liều mạng rồi. Loại hành vi này lừa gạt này nếu làm không tốt, có thể bị xem là kẻ lừa gạt trong giới.
Tại hiện trường có không ít máy chụp hình đều nhằm vào bảng đèn Tôi yêu Vịnh Thi. Dù sao một cái bảng đèn lớn như thế này mà không bị người chú ý thì cũng khó. Ngoại trừ Văn Vịnh Thi, vừa rồi nhóm nhạc nam nữ của JYP đều không có trường hợp này. Fan người ta nhiều hơn so với Văn Vịnh Thi, nhưng mà là fan hâm mộ thiếu tính tổ chức kỹ luật, mấu chốt là không ai đưa tiền chế tác bảng đèn.
Đám sao hàn của JYP cũng phải bối rối. Cô ca sĩ xinh đẹp này ở Trung Quốc hot đến thế sao, trăm phần trăm là phái thần tượng.
Park Jin-joo xuất thân là người đại diện, cô đối với tình hình này ở giới giải trí rất quen thuộc. Vừa thấy thì biết sao lại thế này. Trương Hợp Hoan ơi là Trương Hợp Hoan, chúng tôi mời cậu đến hỗ trợ hai vị khách mời, cậu lấy phí thì không nói, còn thuận thế nương nhờ gió. Đây là muốn khách mời vượt mặt chủ nhà sao.
Tình cảnh trước mắt khiến Park Jin-joo bất đắc dĩ, việc đến mức này cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực.
Văn Vịnh Thi tiếp tục biểu diễn ca khúc thứ hai là “Ngốc nữ”. Đây là một bài hát tiếng Quảng Đông. Ở Đông Bắc Trung Quốc lẽ ra không có nhiều khán giả, nhưng khi cô ấy bắt đầu hát. Ở hiện trường ngoại trừ đèn bảng hiệu, lần lượt sáng lên những ánh đèn nhỏ.