Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 764 - Chương 764: Điểm Tạm Dừng (3)

Chương 764: Điểm tạm dừng (3) Chương 764: Điểm tạm dừng (3)

“Không ai hiểu chồng bằng vợ. Em đúng là rất hiểu anh.”

Sở Thất Nguyệt nói: “Đừng nói bừa. Em là em, anh là anh.”

“Anh là của em, em là của anh. Anh mặc kệ em nghĩ như thế nào.”

Sở Thất Nguyệt nói: “Anh tin hay không, em rất ít khi nghĩ đến chuyện tình cảm giữa hai chúng ta.”

Trương Hợp Hoan cười nói: “Không dám nghĩ nhiều là sợ mình sẽ nghiện.”

“Nếu như thời thời khắc khắc nào cũng nhớ đến anh, mỗi thời mỗi khắc đều muốn cùng anh ở một chỗ, anh sẽ sợ hãi hay không?” Sở Thất Nguyệt dùng đôi mắt sáng tỏ nhìn Trương Hợp Hoan.

Trương Hợp Hoan lắc đầu. Thật đúng là bộ dạng kia, chẳng phải là muốn đi đến hôn nhân sao? Trong quá khứ cậu chưa bao giờ nghĩ đến muốn kết hôn. Người khác đều nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, trong mắt cậu hôn nhân là phần mộ của tự do. Từ lúc người nhà bị tai nạn máy bay đến giờ, trong lòng cậu đối với hôn nhân gia đình đều tràn ngập sợ hãi. Nếu một người cái gì cũng không muốn, thì cái gì cũng không sợ. Nhưng nếu trở thành một người có gia đình, chuyện mà cậu phải lo lắng thật sự rất nhiều.

Sở Thất Nguyệt lại từ sâu trong ánh mắt của Trương Hợp Hoan thấy được sự sợ hãi. Ánh mắt Trương Hợp Hoan rất ít khi mơ hồ đến như vậy. Cô còn cười hẳn lên: “Anh không cần phải sợ, em còn sợ kết hôn hơn cả anh.”

Cô chủ động nắm tay Trương Hợp Hoan, hai người đi vào bên trong con đường đèn đầy màu sắc. Trương Hợp Hoan bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác, Sở Thất Nguyệt dường như còn lý trí và kiêng cường hơn so với cậu. Có lẽ cậu chưa thật sự hiểu biết về cô ấy. Nhưng ở độ tuổi của cô ấy, không thể nào nhìn thông thấu với chuyện tình cảm như vậy được.

Trương Hợp Hoan nói: “Trại heo thế nào?”

Sở Thất Nguyệt cười nói: “Từ lúc chúng ta quen biết nhau, đây như là lần đầu tiên anh quan tâm đến sự nghiệp của em.”

“Không phải không quan tâm mà là không thể giúp đỡ nhiều. Sở đại tiểu thư cũng không thiếu ít bạc này, anh cuối cùng luôn cảm thấy em giống như đang chơi chứng khoán hơn.” Đương nhiên, Trương Hợp Hoan biết Sở Thất Nguyệt không chỉ chơi, vỗn dĩ cô ấy mở hôm trang trại nuôi heo ở huyện Hán là vì muốn nhắm vào tập đoàn Hoa Phương.

Sở Thất Nguyệt nói: “Em mặc kệ chuyện của anh, anh cũng đừng tham gia vào chuyện của em.”

Trương Hợp Hoan nói: “Anh tranh thủ tối mai quay về.”

Sở Thất Nguyệt kinh ngạc nhìn cậu: “Anh không nhất thiết phải cố ý làm như vậy.”

Trương Hợp Hoan nói: “Anh muốn ở bên cạnh em nhiều thêm vài ngày, sáng sớm mai anh đi Nam Giang. Nếu thuận lợi mà nói, buổi chiều là có thể quay về.”

Sở Thất Nguyệt nói: “An Nhiên cũng là bằng hữu của em. Nếu cô ấy gặp phiền toái, em cũng có thể giúp đỡ.”

Sáng sớm Trương Hợp Hoan đã lên tàu siêu tốc đi Nam Giang. Ra khỏi tàu siêu tốc, trước tiên gọi điện thoại cho Lạc Thanh Dương, nhưng không bà nghe máy.

Trương Hợp Hoan gọi một chiếc taxi, đi đến viện tử Giang Nam, khoảng cách thời gian chỉ còn mười phút, nhưng cậu vẫn có chút cảm giác bất thường. Phía trước viện tử Nam Giang có không ít xe cảnh sát, bên ngoài có không ít người vây quanh, bầu không khí có vẻ cực kỳ trầm trọng.

Trong lòng Trương Hợp Hoan khẩn trương hẳn lên, liên tưởng đến giọng điệu tối hôm qua Lạc Thanh Dương gọi điện thoại cho cậu, lại nghĩ đến vừa rồi gọi điện thoại không ai trả lời. Cậu nhanh chóng gọi lại một cú điện thoại, lần này có người nghe.

“Lạc tổng sao?”

“Trương Hợp Hoan?” Bên kia thế mà truyền đến giọng nam.

Trương Hợp Hoan ngẩn ra một chút: “Anh là…” Điện thoại của Lạc Thanh Dương sao lại nằm trong tay người khác?

Không bao lâu, có người khác nhận lấy điện thoại: “Trương Hợp Hoan, là tôi, Kiều Thắng Nam!”

Trương Hợp Hoan nghe được giọng nói của Kiều Thắng Nam, nhất thời ý thức được đã xảy ra chuyện lớn, bằng không Kiều Thắng Nam sẽ không lấy thân phận thật để gặp người. Chẳng lẽ hành động thu lưới mà Lưu Hải Dư từng nói trước đó đã bắt đầu tôig. Cảnh sát bắt đầu thu lưới, lấy Lạc Thanh Dương là con cá đầu tiên.

Trương Hợp Hoan nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Lạc Tổng mời tôi đến gặp mặt.”

Kiều Thắng Nam nói: “Anh ở nơi nào?”

Trương Hợp Hoan nói vị trí hiện tại của mình, Kiều Thắng Nam bảo cậu chờ ở cửa.

Không qua bao lâu, Trương Hợp Hoan nhìn thấy Kiều Thắng Nam mặc cảnh phục đi ra, Trương Hợp Hoan chủ động nghênh đón: “Thắng Nam.”

Kiều Thắng Nam dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn cậu. Trương Hợp Hoan lúc này mới để ý Kiều Thắng Nam cũng không đi ra một mình, còn có một cảnh sát đi cùng. Kiều Thắng Nam giọng điệu nghiêm khắc nói: “Đồng chí Trương Hợp Hoan, chúng tôi muốn cậu phối hợp điều tra, đi theo tôi.”

Trương Hợp Hoan biết Kiều Thắng Nam không tiện bại lộ mối quan hệ với cậu. Nhưng mà cô khôi phục chức vụ, công khai mặc cảnh phục thì có thể thấy kiếp sống nằm vùng đã hoàn toàn chấm dứt. Trương Hợp Hoan đi theo cô vào Nam Giang viện tử.

Nhìn thấy chỗ ở của Lạc Thanh Dương đã bị phong tỏa, Trương Hợp Hoan thấp giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bình Luận (0)
Comment