Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 763 - Chương 763: Điểm Tạm Dừng (2)

Chương 763: Điểm tạm dừng (2) Chương 763: Điểm tạm dừng (2)

Người một nhà cùng tụ lại một chỗ ăn bữa ăn Nguyên Tiêu. Trương Hợp Hoan đưa đề xuất dẫn Sở Thất Nguyệt đi xem triển lãm hoa đăng.

Từ trong nhà đi ra, Sở Thất Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng không khí cơm chiều không tệ, nhưng trong lòng vẫn là có chút không được tự nhiên.

Đưa tay lên nhìn vòng phỉ thúy trên cổ tay, cô chủ động nắm tay Trương Hợp Hoan: “Anh định dẫn em đến chỗ nào xem hoa đăng? Có đẹp không?”

Trương Hợp Hoan cười nói: “Không có hoa đăng nào đẹp bằng em.” Ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực Sở Thất Nguyệt.

Sở Thất Nguyệt bỗng nhiên nhéo lỗ tai cậu: “Thành thật nói mau, anh đến cùng là xem qua bao nhiêu đại đăng của các cô gái.”

Trương Hợp Hoan xin khoan dung: “Không có, không có.”

“Anh dám nói không có.”

Trương Hợp Hoan nói: “Có, có một người tàn tật.”

Sở Thất Nguyệt cả giận nói: “Anh có phải là người hay không, người tàn tật cũng không buông tha, cô ấy gọi là gì?”

Trương Hợp Hoan ngẫm nghĩ nói: “Venus.”

Sở Thất Nguyệt nhịn không được cười hẳn lên: “Anh thật không biết xấu hổ.”

“Anh có cảm giác đại đăng của Venus không sáng bằng của em.”

Sở Thất Nguyệt nói: “Tránh xa em một chút.”

Hai người lên xe, thời điểm Trương Hợp Hoan chuẩn bị lái xe thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Cậu nhìn thoáng qua số điện thoại, lại có thể là Lạc Thanh Dương gọi đến, trong lòng có chút kỳ quái. Bà ấy rất ít chủ động gọi điện thoại đến cậu, cho dù gọi điện thoại cũng là vì An Nhiên, cậu nghe máy: “Alo! Lạc tổng, có gì chỉ giáo sao?”

“Tiểu Trương, có tiện nói chuyện không?”

Trương Hợp Hoan liếc mắt nhìn Sở Thất Nguyệt một cái: “Bà nói đi!”

Sở Thất Nguyệt mở cửa xe đi xuống, cô biết mình ở trong xe thì Trương Hợp Hoan nói chuyện không tiện. Cho nên lập tức lựa chọn lảng tránh.

Lạc Thanh Dương nói: “Cậu chừng nào thì quay về, tôi muốn gặp riêng cậu.”

Trương Hợp Hoan nói: “Hai ngày nữa đi, qua hai ngày nữa tôi sẽ đến nhà bà.”

“Chuyện này rất gấp, về An Nhiên.”

Trương Hợp Hoan nghe bà nói như vậy thì nhất thời khẩn trương hẳn lên: “Ngày mai được không? Sáng mai tôi sẽ trở về, nhắm chừng mười tiếng là có thể tới nơi.”

Lạc Thanh Dương nói: “Được, sáng mười một giờ, tôi chờ cậu. Cậu biết Nam Giang viện tử rồi, ngàn vạn không được nói cho An Nhiên.”

“Được.”

Trương Hợp Hoan tắt điện thoại, hạ cửa kính xuống đón Sở Thất Nguyệt lên xe.

Sở Thất Nguyệt ngồi xuống, Trương Hợp Hoan nói: “Là Lạc Thanh Dương gọi.”

Sở Thất Nguyệt nói: “Chuyện của anh không cần nói cho em biết.” Lạc Thanh Dương gọi khẳng định có liên quan đến An Nhiên. Nếu nói trong lòng cô không hề để ý là chuyện không có khả năng.

Trương Hợp Hoan nói: “Đi đến Tê Vân hồ xem triển lãm hoa đăng thôi.”

“Ngày mai em muốn đi huyện Hán, cùng đi không?”

Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu: “Ngày mai anh phải quay về Nam Giang.”

Sở Thất Nguyệt ồ một tiếng, cũng không có hỏi gì thêm. Bởi vì trước đây Trương Hợp Hoan nói sẽ ở Bằng Thành mấy ngày, nhất định là cuộc điện thoại vừa rồi làm cho cậu thay đổi hành trình, bỗng nhiên cảm thấy mất hứng, nhẹ giọng nói: “Em hơi mệt, anh đưa em về khách sạn đi.”

Trương Hợp Hoan gật gật đầu, lái xe quay về phía Vạn Hào. Vạn Hào cách chỗ triển lãm hoa đăng ở hồ Tê Vân không xa. Cậu cố tình bỏ gần tìm xa, khi đến gần địa điểm triển lãm hoa đăng, cậu giả vờ nói: “Đường phía trước bị chặn rồi.”

Sở Thất Nguyệt liếc trắng mắt, sao có thể không biết chút tính toán này của cậu.

Trương Hợp Hoan cười nói: “Đều đến đây rồi, đi xuống đi dạo một vòng vậy.”

Sở Thất Nguyệt nói: “Em cuối cùng cũng hiểu ra, lên thuyền giặc mọi chuyện không thể theo ý mình.”

Trương Hợp Hoan nói: “Cái thuyền này là của em, anh chỉ là người lái thuyền mà thôi.” Cậu tìm một chỗ trống đỗ xe, rồi vội vàng đến một bên mở cửa xe cho Sở Thất Nguyệt.

Sở Thất Nguyệt xuống xe, mặt hàng này lại cởi áo khoác khoác thêm cho cô. Sở Thất Nguyệt nói: “Bệnh thần kinh, em không lạnh, anh mau mặc vào đi,đừng để bản thân bị đông lạnh.” Rồi đưa áo khoác cho cậu để cậu mặc vào.

Trương Hợp Hoan chỉ chỉ vào đám người nhộn nhịp phía trước: “Thật náo nhiệt.”

Sở Thất Nguyệt biết cậu chột dạ, bước nhanh đến phía trước. Trương Hợp Hoan nhanh chóng chạy theo đuổi kịp, một tay nắm lấy bả vai của cô. Sở Thất Nguyệt cau mày: “Trước kia hình như không thấy anh ân cần với em như vậy?”

Trương Hợp Hoan nói: “Lúc trước tình cảm đối với em không sâu đậm như bây giờ. Ở bên nhau càng lâu càng cảm thấy em tốt, anh đương nhiên phải quý trọng. Nếu em không vui mà chạy mất, anh biết đi đâu để tìm vợ chứ?”

Sở Thất Nguyệt giơ cánh tay đeo chiếc vòng phỉ thúy mà cô có được đêm nay: “Anh sợ là bảo bối tổ truyền của nhà anh biến mất sao?”

“So sánh bảo bối này với em, thứ đồ chơi này ngay cả thủy tinh cũng không bằng.”

“Nói như vậy thì lát nữa em nói với dì, xem dì xử anh ra sao?”

Trương Hợp Hoan nói: “Mẹ anh sẽ không nói gì. Trong lòng bà ấy, em là quý nhất.”

Sở Thất Nguyệt mỉm cười nói: “Nói nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy đơn giản là che dấu sự chột dạ của mình.”

Bình Luận (0)
Comment