Trương Hợp Hân mang đồ ăn ra: “Thất Nguyệt, em tới nhà ăn cơm không cần tặng đồ vật quý trọng như vậy.” Nhìn thoáng qua túi cô tặng, vừa thấy cái tên LV đã biết có giá trị xa xỉ.
Sở Thất Nguyệt nhìn Trương Hợp Hoan xin giúp đỡ, ý bảo cậu mở miệng nói chuyện.
Trương Hợp Hoan nói: “Thất Nguyệt người ta ở Châu Âu hao phí tâm tư tỉ mỉ lựa chọn lễ vật cho mọi người, mọi người đều không nhận thì thật phí tấm lòng của cô ấy. Hơn nữa, Thất Nguyệt cũng không phải người ngoài.”
Sở Thất Nguyệt nghe cậu nói ra những lời này, những oán niệm trước đây với cậu nháy mắt tan thành mây khói.
Liễu Vân Tư nói: “Vậy thì nhận vậy.” Bà vừa mở miệng hai con gái cũng khó mà nói gì thêm.
Sở Thất Nguyệt cũng rất biết làm việc, mở ra hộp giúp Liễu Vân Tư điều chỉnh thời gian của đồng hồ.
Liễu Vân Tư càng nhìn càng thích người bạn gái này. Có tiền không nói, bộ dạng còn xinh đẹp, hơn nữa đặc biệt hiểu chuyện. Liễu Vân Tư mang xong đồng hồ, đứng dậy trở về phòng, không qua bao lâu đã quay lại. Trong tay còn cầm theo một hộp trang sức, nhìn qua đã rất có tuổi.
Bà đi đến ngồi xuống bên cạnh Sở Thất Nguyệt: “Thất Nguyệt à, con cũng đừng có tặng nhiều quà vậy cho chúng ta nữa, dì cũng không có gì hay để đưa cho con. Đây là đồ hồi môn khi lấy chồng, tay dì thô không dùng được, con thử xem.”
Sở Thất Nguyệt thấy chiếc vòng tay trong suốt có màu xanh lục bảo. Cô cũng thích phỉ thúy nên có chút hiểu biết. Giá trị của cái vòng tay này tuyệt đối có giá không nhỏ.
Trương Hợp Hoan đối với vòng phỉ thúy rất có hiểu biết. Chỉ là cậu không thể tưởng tượng được mẹ mình lại có thể có được vòng tay phỉ thúy đế vương lục. Dù sao cũng là mẹ ruột, đã không ra tay thì thôi, ra tay một cái liền làm người khác kinh ngạc.
Trương Hợp Hoan cố ý nói: “Mẹ, vòng này của mẹ dùng chai bia mài thành sao? Sao xanh vậy?”
Liễu Vân Tư xì một tiếng khinh miệt: “Lăn qua một bên đi, đây là tổ tiên Liễu gia ta là đại địa chủ, ít nhiều cũng để lại một ít đồ. Thất Nguyệt tốt như vậy, mẹ đương nhiên phải lấy đồ vật dưới đáy hòm ra.” Vừa nói vừa cầm lấy tay Sở Thất Nguyệt đeo vào.
Sở Thất Nguyệt nói: “Dì, cái này quá quý trọng rồi.”
Liễu Vân Tư nói: “Cái gì mà quý trọng không quý trọng. Có trân quý hơn nữa cũng kém con.”
Sở Thất Nguyệt đeo vào. Làn da cô vốn trắng, đeo vòng tay này lên rất đẹp.
Trương Hợp Nguyệt cười nói: “Chết rồi. Mẹ, vẫn là mẹ lợi hại nhất. Lần đầu tiên con thấy chiêu dụ người sống vào bẫy này.”
Mọi người trong nhà đều cười hẳn lên. Sở Thất Nguyệt cũng cười, mặt đỏ bừng, trong lòng thấy ấm áp cực kỳ.
Trương Hợp Hoan biết Sở Thất Nguyệt từ nhỏ thiếu cảm giác ấm áp của gia đình. Tuy cậu và Sở Thất Nguyệt đều giống nhau là xuất thân từ gia đình đã ly dị, nhưng mà sự khác nhau lớn nhất là cậu có chị em, còn Sở Thất Nguyệt thì không có. Hơn nữa tính cánh mẹ Sở Thất Nguyệt và mẹ cậu không giống nhau. Phương Minh Như quá lý trí, đối với phương pháp giáo dục Sở Thất Nguyệt có chút khắc nghiệt. Có thể nói Sở Thất Nguyệt từ nhỏ đã lớn lên trong một gia đình có bầu không khí áp lực.
Đồ ăn đêm nay là Liễu Vân Tư và Trương Hợp Hân cùng làm. Sở Thất Nguyệt đối với tài năng của mọi người khen không dứt miệng.
Liễu Vân Tư nói: “Thích ăn cơm dì nấu sao?”
“Thích!”
Liễu Vân Tư nói: “Chờ các con kết hôn, mỗi ngày dì đều nấu cơm cho các con ăn. Điều kiện tiên quyết là các con đừng ghét bỏ dì.”
Khuôn mặt Sở Thất Nguyệt đỏ như quả táo. Trương Hợp Hoan khẳng định là con trai ruột của bà ấy nên mới có nhiều chiêu trò như vậy.
Trương Hợp Hoan cười toét miệng nói: “Không kết hôn thì mỗi ngày cũng có thể đến ăn cơm.”
Liễu Vân Tư nói: “Sao lại không kết hôn. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, sớm sinh ra một đứa nhỏ, thân thể hồi phục cũng rất nhanh.”
Trương Hợp Hoan nhịn không được bật cười: “Mẹ, mẹ đừng làm người ta sợ. Một cái vòng tay lấy được một con dâu, còn muốn có cháu trai. Mẹ cũng thật là không chịu thiệt.”
Trương Hợp Hân buồn cười nói: “Mẹ, mẹ còn chưa lấy chè trôi nước xuống.”
“Ui cha, sao mẹ lại quên mất.” Liễu Vân Tư đứng dậy nói: “Mẹ đi hạ nồi bánh trôi nước, ăn vài cái.” Rồi cười tủm tỉm nhìn Sở Thất Nguyệt nói: “Nha đầu này thật tốt, khó trách con trai dì bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.” Con trai bà là dạng gì trong lòng bà rõ nhất, nói như vậy chẳng qua là đang giúp con mình.
Liễu Vân Tư cảm thấy dàn ông không ai không phong lưu, nhưng theo độ tuổi trưởng thành sẽ từ từ thành thật lại. Điển hình như chồng trước không đáng tin tưởng của bà, không phải bây giờ cũng ra hình ra dáng rồi sao? Tuy Liễu Vân Tư không thích con cái mình lăng nhăng ở phương diện tình cảm, nhưng bà cũng không vì chuyện này mà giảm đi tình yêu đối với con mình.
Chuyện giống như vậy phát sinh ở chồng trước thật là chuyện không dễ dàng tha thứ. Nhưng phát sinh ở trên người con trai mình lại cảm thấy là tuổi trẻ ham muốn cảm giác mới mẻ. Mọi người trên thế giới này đều có tiêu chuẩn kép như vậy.