Sở Thất Nguyệt xấu hổ nói: “Được rồi, anh vẫn nên nhanh đi. Người đến người đi, cũng không sợ người ta chê cười.”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu, cậu đỗ chiếc moto ba bánh vào bãi đỗ xe. Chiếc xe này là mượn từ Lưu Trường Hà, chủ yếu muốn tạo bất ngờ cho Sở Thất Nguyệt.
Đi vào hầm gửi xe, tìm được chiếc mini của Sở Thất Nguyệt. Xe không chạy một tháng, bình điện có chút cạn kiệt. Trương Hợp Hoan đành gọi điện thoại cho đội hỗ trợ, cũng may Sở Thất Nguyệt ở trong phòng cần trang điểm sửa sang lại, một tiếng sau mới xuống dưới.
Trương Hợp Hoan nhìn thấy trong tay cô mang theo lễ vật, biết là chuẩn bị cho người nhà. Mở ra cốp sau, bỏ những thứ nào vào, sau đó nhanh chóng đến trước ghế phó lái mở cửa.
Sở Thất Nguyệt nhìn thấy bộ dáng ân cần của cậu, ý vị thâm trường nói: “Có phải anh làm việc gì đuối lý sau lưng em không? Sao hôm nay lại ân cần như vậy?”
Trương Hợp Hoan chờ cô lên xe, đóng cửa sau đó mới trở về vị trí điều khiển ngồi xuống. Tự mình thắt dây an toàn sau đó giúp Sở Thất Nguyệt cài dây. Thừa dịp Sở Thất Nguyệt không chú ý, đột nhiên hon một cái lên mặt cô.
Sở Thất Nguyệt huơ tay đánh hai cái lên người cậu: “Đáng ghét.”
Trương Hợp Hoan cười ha ha, lái xe về hướng nhà mình. Vốn mẹ tính ra bên ngoài ăn, nhưng Trương Hợp Hoan ngẫm nghĩ vẫn thấy nên ăn ở nhà, như vậy mới thân thiết. Nhất định Sở Thất Nguyệt cũng nghĩ như vậy.
Đậu xe xong ở dưới lầu, Sở Thất Nguyệt lại cảm thấy có chút không đúng: “Em tới nhà anh như vậy có tốt không?”
“Có gì mà không tốt? Lần trước em đến chỗ này đón Tiểu Nguyệt, hơn nữa cũng ra mắt mẹ anh rồi.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Nhưng đây là lần đầu tiên cùng nhau ăn cơm.” Cô đi đến cốp sau lấy đồ ra.
Lần này Trương Hợp Hoan không giúp cô mang, bên trong đều là lễ vật cô muốn tặng.
Hai người đi vào trong cầu thang, đèn hỏng rồi. Trương Hợp Hoan dùng sức đạp hai cái cũng không có phản ứng đành mở đèn pin điện thoại, cười cười với Sở Thất Nguyệt: “Tiểu khu đã cũ, phương tiện công cộng thường xuyên hư, em đừng để ý.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Lầu mấy?”
“Lầu ba!”
Trương Hợp Hoan lấy tốc độ bất ngờ không kịp đề phòng ôm lấy eo nhỏ của cô, cúi đầu hôn đên đôi môi anh đào. Hai tay Sở Thất Nguyệt đều đang cầm đồ, cũng không tiện phản kháng. Bị mặt hàng này vừa hôn vừa sờ, lại không dám phản kháng quá mức. Một lát sau mặt hàng này mới buông Sở Thất Nguyệt ra. Sở Thất Nguyệt bĩu bĩu môi, nhăn mặt nói: “Anh không biết xấu hổ, lớp trang điểm của em bị anh làm hư rồi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Không có.”
Sở Thất Nguyệt nhét lễ vật vào trong tay cậu, lấy điện thoại định danh động ra nhìn nhìn. Trương Hợp Hoan giúp đỡ chiếu sáng, cũng may không nhoè.
Sở Thất Nguyệt trừng mắt nhìn cậu: “Em không đi nữa.”
Trương Hợp Hoan nói: “Đừng nháo, cùng lắm thì lát nữa anh cho em hôn lại.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Anh đúng là tên lưu manh, sao em lại đụng phải anh chứ?”
Trương Hợp Hoan nói: “Nếu nhìn một mỹ nữ như em mà anh không lưu mạnh thì anh khẳng định không bình thường.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Anh gặp ai cũng đều như vậy chứ gì.”
“Trời đất chứng giám, anh vẫn thủ thân như ngọc.”
“Đừng có phá hư câu này.”
Sở Thất Nguyệt sửa sang lại một chút, một lần nữa tiếp nhận lễ vật. Để Trương Hợp Hoan đi phía trước, cô đi phía sau, khoé môi kéo lên một chút ý cười.
Trương Hợp Nguyệt nhìn thấy Sở Thất Nguyệt ở cửa, cực kỳ vui vẻ: “Chị Thất Nguyệt, em rất nhớ chị!” Xông lên cho cô một cái ôm.
Trương Hợp Hoan nói: “Qua một bên, khi nào thì đến lượt em ôm chứ?”
Trương Hợp Nguyệt nói: “Chỉ cho anh ôm chắc?”
Liễu Vân Tư cũng đi ra, cười nói: “Tiểu Nguyệt, đừng nghịch, Thất Nguyệt đến rồi à.”
Sở Thất Nguyệt mặt cười ửng đỏ, ngại ngùng cười nói: “Chào dì!”
“Mau vào đi, bên ngoài lạnh.”
Sở Thất Nguyệt đi vào định đổi giày, Liễu Vân Tư đã bảo cô không cần phiền toái. Thanh âm Trương Hợp Hân truyền đến từ nhà bếp: “Thất Nguyệt đến rồi sao, em cứ ngồi xuống trước đi. Chị làm xong mấy món nữa sẽ đi ra.”
Sở Thất Nguyệt tuy rằng xuất thân phú quý, nhưng rất ít khi cảm nhận được bầu không khí gia đình như vậy. Trong nhà có đủ ấm áp, Trương Hợp Hoan giúp cô cởi áo khoác. Sở Thất Nguyệt mua cho Liễu Vân Tư một chiếc đồng hồ, cho Trương Hợp Hân một chiếc túi, cho Trương Hợp Nguyệt một cái vòng cổ.
Trương Hợp Hoan vừa nhìn ba món quà này đã biết tốn khoảng hai ba mươi vạn. Liễu Vân Tư không hiểu hàng hiệu, nhưng Trương Hợp Nguyệt hiểu một chút, sợ hãi than: “Chị Thất Nguyệt, vòng cổ Bulgari quá quý trọng, em không thể nhận.”
Sở Thất Nguyệt cười nói: “Sao vậy? Không thích sao?”
Trương Hợp Nguyệt lắc đầu nói: “Thích, em rất thích kiểu bánh xe nhỏ này. Nhưng quá quý trọng, em không thể nhận.”
Liễu Vân Tư nhìn đồng hồ cô tặng, bà chưa từng dùng đồ xa xỉ, không biết đây là nhãn hàng gì. Nghe con gái nói đây là Jaeger, thấy hộp đựng đã cảm thấy là đồ quý báu.