Ngoại trừ thời gian đầu quen biết cô, Sở Thất Nguyệt đang ở trong đau thương khi mất đi cha, cảm xúc có chút không ổn định. Khi cô đi ra khỏi bi thương, liền trở nên ngày càng lạnh nhạt và lý trí.
Trương Hợp Hoan chưa thấy cha của Sở Thất Nguyệt, nhưng cậu tiếp xúc với mẹ Phương Minh Nhu của Sở Thất Nguyệt thì phát hiện, Sở Thất Nguyệt bình tĩnh và lý tính như vậy hẳn có một phần nguyên nhân là do gen. Lấy sự thông minh của Sở Thất Nguyệt đương nhiên sẽ cảm thấy được sự ái muội giữa cậu và An Nhiên. Ngoài mặt nhìn quan hệ giữa cô và An Nhiên tương đối hoà hợp, nhưng nếu muốn thật sự tiến gần với nhau thì rất khó. An Nhiên trên phương diện tình cảm lại trực tiếp hơn rất nhiều.
Trương Hợp Hoan thậm chí còn có một loại cảm giác, Sở Thất Nguyệt tựa như một thợ săn kiên nhẫn, bình tĩnh quan sát nhất cử nhất động. Cô ấy nhất định cũng từng rối rắm suy nghĩ, nên kiên trì hay là bỏ qua? Trương Hợp Hoan bỗng nhiên có loại bốc đồng rất muốn hiểu biết Sở Quốc Lương. Cậu muốn biết Sở Quốc Lương là người như thế nào, con gái thường thừa kế tính cách từ cha mẹ, hiểu biết được Sở Quốc Lương sẽ dễ dàng hiểu biết Sở Thất Nguyệt hơn.
Trương Hợp Hoan chung quy vẫn không gọi điện thoại cho Sở Thất Nguyệt, thẳng đến tám giờ sáng hôm sau, cậu mới liên hệ được với Sở Thất Nguyệt qua điện thoại.
“Thất Nguyệt, đã trở lại rồi sao?”
Thanh âm Sở Thất Nguyệt rất bình tĩnh: “Em đến Nam Giang rồi, trưa nay đang ở trên tàu điện, hai giờ chiều là đến Bằng Thành.”
“Anh đi đón em.”
“Được!”
Đối thoại giữa hai người bình thản như nước, cực kỳ giống một đôi vợ chồng già.
Tuy rằng Trương Hợp Hoan biết tình cảm thuỷ tế trường lưu mới sâu sắc dài lâu, nhưng cậu cho rằng loại trạng thái trước mắt này đang có vấn đề. Loại tiết tấu này không phải thứ cậu kỳ vòng, mà là bất tri bất giác đi theo tiết tấu của Sở Thất Nguyệt. Lúc ngắt điện thoại, Trương Hợp Hoan nói: “Anh nhớ em.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Em biết.”
Trương Hợp Hoan hấp hé miệng, nói một câu tương đối buồn nôn: “Anh yêu em.” Loại lời nói này rất khó xuất hiện từ cậu.
Sở Thất Nguyệt trả lời: “Biết rồi, chiều gặp nhau rồi nói tiếp.”
“Được thôi!”
Trương Hợp Hoan tắt điện thoại, có chút ủ rũ. Từ xưa đến nay thâm tình không giữ được lâu, chỉ có chiêu trò mới được lòng người. Lúc cậu giở chiêu trò ở trước mặt Sở Thất Nguyệt không có tác dụng gì mấy, mặt hàng này khó tránh khỏi có cảm giác thất bại.
Trương Hợp Hoan là người càng khó càng hăng hái. Sở Thất Nguyệt càng lý tính trong quan hệ giữa bọn họ, cậu bên này ngược lại càng thêm hăng hái.
Lúc Sở Thất Nguyệt đi ra khỏi tàu cao tốc, nhìn chung quanh không thấy được xe của Trương Hợp Hoan. Mặt hàng này nói lái một chiếc xe thương vụ đến đón cô, chẳng lẽ lại đến muộn? Lúc đang chuẩn bị gọi điện thoại, liền nghe được tiếng xe máy gầm rú. Nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì thấy Trương Hợp Hoan ngồi trên một chiếc moto thùng ba bánh đang chạy về phía cô.
Sở Thất Nguyệt thật sự không có lời nào để nói. Cậu thật sự biết cách khoe mẽ, nơi này cấm moto, thế mà lại có người lái moto tới đón người.
Trương Hợp Hoan thúc giục: “Mau, mau lên xe, cảnh sát giao thông sẽ lập tức tới đó.”
Sở Thất Nguyệt nhịn không được muốn cười, đặt hành lý vào bên trong thùng xe, sau đó ngồi vào phía sau Trương Hợp Hoan. Trương Hợp Hoan đưa cho cô một cái mũ bảo hiểm, thuân tiện lấy một chiếc áo khoác đã chuẩn bị trước cho cô. Thật ra cũng rất chu đáo.
Nhắc nhở Sở Thất Nguyệt ngồi cho chắc, Trương Hợp Hoan lái xe chạy đi. Có thể là vì Tết Nguyên tiêu, cảnh sát giao thông không thèm quản phần tử vi phạm này.
Sở Thất Nguyệt ôm lấy thắt lưng của mặt hàng này, mũ bảo hiểm dựa sát vào mũ của cậu. Trương Hợp Hoan dùng mũ bảo hiểm huých cô. Hai người rõ ràng đều biết trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì, Sở Thất Nguyệt càng cảm thấy căng thẳng. Lúc không gặp cậu luôn cảm thấy bản thân có thể làm được tâm tình thấy phong ba không sợ hãi. Nhưng đến lúc thật sự gặp được cậu, trăm loại nhu tình trong lòng trong nháy mắt đều trào ra. Trong phút chốc cảm thấy ôm lấy cậu giống như có được toàn bộ thế giới.
Trên đời này luôn có một số người, một số việc, biết rõ nên buông tay nhưng lại cố tình không buông.
Trương Hợp Hoan vốn định mang theo Sở Thất Nguyệt về thẳng nhà. Nhưng Sở Thất Nguyệt muốn đi khách sạn trước, Trương Hợp Hoan chở cô đến Vạn Hào.
Sau khi Sở Thất Nguyệt xuống xe thì dậm chân, oán trách nói: “Trời lạnh như thế, anh lại chạy moto ba bánh đến đốn em, thật đúng là biết khoe mẽ.”
Trương Hợp Hoan vui vẻ nói: “Không phải là vì muốn em ôm anh sao?”
Sở Thất Nguyệt từng mắt nhìn cậu một cái: “Chiêu trò thật nhiều.”
Trương Hợp Hoan nhấc hành lý: “Anh đưa em lên.”
Sở Thất Nguyệt lắc lắc đầu nói: “Anh đi xuống dưới bãi đỗ xe lái chiếc xe của em lên. Trời rất lạnh, nếu lại bị ép buộc như vậy, em sẽ bị đông bệnh mất.”
Trương Hợp Hoan vươn tay giữ mặt cô, khuôn mặt nhỏ quả thực rất lạnh lẽo.