Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 759 - Chương 759: Đăng Môn (1)

Chương 759: Đăng môn (1) Chương 759: Đăng môn (1)

Khổng Cường cười nói: "Nơi này gần nơi ở của cậu. Nếu cha chúng ta đến đây, cậu thậm chí còn không đi gặp ông ấy, tiểu tử cậu có phải là quá ngỗ nghịch rồi không?”

Khổng Lượng ngồi xuống, gọi một chai Coca, Khổng Cường giới thiệu bọn họ với nhau.

Khổng Lượng gật gật đầu nói: “Tôi biết anh, vì anh mà tôi cũng bị mắng rất nhiều.” Hắn có chút khí chất của mọt sách, nói chuyện không hề quanh co lòng vòng.

Trương Hợp Hoan cười nói: “Anh Lượng, anh sao lại bị mắng vì tôi?”

Khổng Lượng nói: “Mẹ tôi cả ngày đều nói tôi không có bản lãnh, khen cậu có năng lực, biết dỗ dành con gái, bạn gái của cậu mới đẹp làm sao.” Anh ta nói xong thì tự bật cười.

Trương Hợp Hoan bưng chén rượu lên nói: “Tôi đây phải bồi tội anh mới phải.”

“Vậy không cần, ở phương diện này tôi đúng là không có bản lãnh gì.”

Trương Hợp Hoan nói: “Anh Lượng là lâu rồi không tiếp xúc với phụ nữ, thật ra ở phương diện này cần một chút duyên phận.”

Khổng Lượng gật gật đầu.

Khổng Cường nói: “Anh bảo cậu đến công ty anh giúp đỡ, nhưng sao cậu lại không đến? Cả ngày làm cái gì vậy?”

Khổng Lượng nói: “Anh làm công ty kiến trúc, em chỉ là muốn làm thiết kế trò chơi, hai ngành sản xuất của chúng ta không liên quan đến nhau.”

Khổng Cường nói: “Cậu từ chức đã nhiều năm như vậy rồi, cứ sống như vậy sao. Cậu làm ra một cái trò chơi tôi xem nào?”

Khổng Lượng nói: “Một mình em làm không được.”

“Cậu chứ chém gió đi.”

“Sao lại nói em chém gió? Em bị mất công việc là bởi vì họ ghen tị với em. Em thất nghiệp không phải giả, nhưng lâu như vậy rồi, em không tìm người trong nhà xin một phân tiền, em có thể tự nuôi sống bản thân mình.”

“Sinh tồn và sinh sống là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau đấy nhé.”

Khổng Lượng nói: “Anh phải lái một chiếc xe hơi sang trọng, sống trong nhà sang mới gọi là cuộc sống sao? Cả người anh đúng là bốc mùi của doanh nhân.”

Trương Hợp Hoan nhìn thấy hai anh em này có chút bất đồng, một lời không hợp đã muốn gây chiến nên cậu nhanh chóng giúp giải hòa: “Đừng vậy, Tết Nguyên Đán hòa thuận là điều quan trọng nhất.”

Hai anh em Khổng Cường và Khổng Lượng nhìn thoáng qua nhau, cùng uống với Trương Hợp Hoan một ly.

Trương Hợp Hoan nói: “Anh Lượng chơi game?”

Khổng Lượng gật gật đầu: “Tôi trước kia từng làm thiết kế, loại nào cũng từng làm. Hiện tại tôi chỉ là đang phát triển ứng dụng trên điện thoại di động để kiếm tiền.”

Khổng Cường lắc đầu, chưa bao giờ nghĩ em trai mình là một người đáng tin cậy.

Trương Hợp Hoan nói: “Có loại phần mềm nào?”

Khổng Lượng lấy điện thoại di động mình ra và cho Trương Hợp Hoan xem ảnh một phần mềm mà anh ấy đã tạo ra. Trương Hợp Hoan nhấn vào nó nhìn nhìn, cảm giác không tệ, không thể tưởng tượng được con trai thứ ba nhà họ Khổng là một lập trình viên tài giỏi.

Trương Hợp Hoan nói: “Có hứng thú đến đài truyền hình làm việc không? Tôi giới thiệu giúp anh đến đài truyền hình Nam Giang.”

Khổng Lượng cười nói: “Tôi không có hứng thú gì với chế tác phim ảnh.”

Khổng Cường thầm than EQ người đứa em này của anh thật thấp. Người ta tốt bụng giới thiệu cho nó một công việc, vậy mà nó đã trực tiếp từ chối.

Trương Hợp Hoan chủ động đưa ra phương thức liên hệ cho Khổng Lượng, có lẽ về sau còn có cơ hội hợp tác.

Khổng Cường nói cho Trương Hợp Hoan biết anh ta sắp tới cũng phải đi Nam Giang, anh rể Hạ Hầu Minh ở Nam Giang tiếp nhận một cái công trình lớn, trong đó có một bộ phận giao cho anh. Chờ anh đến Nam Giang, thì mọi người có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn.

Trương Hợp Hoan biết Hạ Hầu Minh làm an ninh công trình còn Khổng Cường làm về xây dựng cơ sở hạ tầng, có vẻ dự án lần này không nhỏ.

Bởi vì đêm đó cần ở nhà, Trương Hợp Hoan không dám trì hoãn lâu. Buổi tối mười giờ rưỡi liền đề nghị về nhà, về đến nhà thì phát hiện người nhà đều đang chờ cậu.

Chị gái Trương Hợp Hân biết cậu ra ngoài uống rượu nên đã đặc biệt chuẩn bị cho cậu một bát cháo trắng, mẹ thì đang ngồi trước TV xem đài truyền hình. Trương Hợp Nguyệt thì đang ở trong phòng ôn tập, một gia đình thật ấm áp.

Trương Hợp Hoan bưng bát cháo trắng lên ăn, mẹ cậu tắt TV rồi đi tới: “Ngày mai là Tết Nguyên Đán, Thất Nguyệt có đến không?” Con trai đã trở về hai ngày rồi mà sao bạn gái nó vẫn chưa thấy về cùng. Liễu Vân Tư lại có chút nóng vội, con người chính là mâu thuẫn như vậy.

Trương Hợp Hoan cười nói: “Chuyện đã hẹn, hẳn là sẽ không thay đổi.” Hai ngày này cậu cũng không liên lạc với Sở Thất Nguyệt, không biết cô đã trở về hay chưa, hay là vẫn đang trên máy bay.

Gần đây hai người ai bận việc người nấy, lúc nhớ tới đối phương thì nhắn tin lên dây cót. Sau khi nhìn thấy muốn trả lời tin nhắn, nhìn lại đồng hồ trên điện thoại mới phát hiện đã mấy ngày rồi chưa gọi một cuộc điện thoại. Biểu hiện của bọn họ không giống các đôi tình nhân yêu thương cuồng nhiệt, dường như hai người còn chưa từng có trạng thái đó.

Bình Luận (0)
Comment