Tôn Thụ Lập chỉ tay vào cậu nói: “Tôi biết tiểu tử cậu dã tâm bừng bừng. Chờ ngày cánh chim cậu cứng cáp, một ngày nào đó sẽ bay ra khỏi đài truyền hình Nam Giang.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôn đài trưởng, anh đúng thật là nhìn lầm rồi. Tôi đối với sự nghiệp thật đúng là không có nhiều dã tâm, tôi cũng không phải người chưa thấy qua sự đời.”
Trong lòng Tôn Thụ Lập nói thằng nhóc này chém gió không biết ngại. Cậu nhìn qua sự đời, cậu nhìn được bao nhiêu sự đời chứ? Ông có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới chuyện mặt hàng này chính là vương giả xưng hùng xưng bá ở Châu Á mười lăm năm sau. Đương nhiên không cùng một thế giới, Trương Hợp Hoan tại thời điểm này ở thế giới song song đã trở thành tổng giám đốc của Tinh Vực.
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi thích hư vinh, nên muốn có chút tên tuổi.”
Tôn Thụ Lập nói: “Muốn nổi danh tại sao không đi làm diễn viên?”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Diễn xuất tôi kém, cũng không muốn làm thần tượng.”
Tôn Thụ Lập thở dài nói: “Thằng nhóc cậu, muốn nói trong lòng tôi không khó chịu là chuyện không có không năng. Nhưng chuyện này cũng không trách được cậu, làm người ai cũng muốn đi lên. Đài truyền hình Nam Giang chúng ta dù sao cũng nhỏ, mặc dù cũng không nhỏ lắm, nhưng cao cũng cao không tới, thấp lại thấp không xong. Nhưng mà làm một chương trình gameshow lớn đối với chúng ta cũng rất khó khăn.”
“Tôn đài trưởng, nếu đài chúng ta có thể làm. Tôi nhất định sẽ làm cho ông.”
Tôn Thụ Lập lắc lắc đầu nói: “Tôi cũng không thể chiếm tiện nghi của cậu được. Hơn nữa, tôi không còn trẻ để làm một người lính bọc thép. Hơn nữa tôi chỉ có thể làm việc ở vị trí này nhiều nhất năm năm nữa. Vì vậy tôi không thể yêu cầu cậu ở đây cả đời.”
Tôn Thụ Lập không thể nghi ngờ là đã nhìn thông suốt. Ông biết nhân tài như Trương Hợp Hoan cũng không phải là vật trong ao. Đối với người tài giỏi như thế phải cho cậu ta đủ tự do. Nếu như bạn để cho cậu ta cảm thấy bị trói buộc, cảm thấy không tự do, cậu ta xem chừng sẽ muốn rời khỏi.
Bản thân Trương Hợp Hoan vốn không có biên chế chính thức, cậu là biên chế hợp đồng. Tôn Thụ Lập ban đầu còn tính giúp cậu lấy về chuyện biên chế. Hiện tại xem ra, cho dù giúp cậu ta giải quyết chuyện này, thì Trương Hợp Hoan cũng không để ý, Tôn Thụ Lập cũng liền bỏ đi suy nghĩ này.
Bữa tiệc đêm đó là do đài trưởng đài truyền hình Bằng Thành làm chủ. Làm Trương Hợp Hoan không nghĩ tới là Khổng đài trưởng của đài phát thanh Huyện Hán cũng xuất hiện ở trong bữa tiệc này.
Khổng đài trưởng đối với Trương Hợp Hoan có ân. Trương Hợp Hoan đi đến gọi một tiếng chú Ba. Một tiếng gọi này của cậu làm cho Khổng đài trưởng vui vẻ. Những người khác đều có chút ngây ngốc, đều không nghĩ tới Khổng đài trưởng và Trương Hợp Hoan lại có quan hệ như vậy. Ai cũng không biết tiếng gọi chú Ba này là gọi theo Bạch Anh. Thật ra thì bọn họ không có quan hệ thân thích gì.
Phí đài trưởng và Khổng đài trưởng là bạn học. Nhưng mà cấp bậc chênh lệch rất nhiều. Lần này mọi người có thể ngồi cùng một chỗ vẫn là vì hội nghị.
Tôn Thụ Lập đêm nay là khách mời chính, bảo Trương Hợp Hoan đến mục đích chính là để cho cậu cản rượu. Trương Hợp Hoan cũng không có phụ sự kỳ vọng của ông, thân mình chính là vãn bối, tửu lượng cũng không kém, uống khắp một vòng. Mọi người đều biết cậu chính là chủ nhiệm văn phòng ở đài truyền hình Nam Giang, là ái tướng của Tôn Thụ Lập, lại nghe nói cậu ta chính là cháu trai của Khổng đài trưởng. Đừng nhìn cấp bậc của Khổng đài trưởng không cao, nhưng nhân duyên không tệ, ai cũng nể mặt mũi ông vài phần.
Bởi vì ở đây có không ít lãnh đạo, cho nên ban đêm uống rượu cũng tiết chế, không khí cũng rất hòa hợp.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Tôn Thụ Lập trực tiếp quay về phòng khách sạn, những người khác quá nửa đều là ở tại đây. Khổng đài trưởng lần này đến chỗ ở của Khổng Cường, ông ấy trước tiên gọi điện thoại để cho con trai đến đây đón.
Trương Hợp Hoan giúp đỡ Khổng đài trưởng đi vào xe. Khổng Cường nhìn thấy cậu, thế nào cũng nhất quyết bảo cậu lên xe để thuận tiện đưa cậu về.
Trương Hợp Hoan và Khổng Cường cũng đã lâu không gặp. Khổng Cường trước kia còn đến tìm Trương Hợp Hoan giúp. Hỏi Trương Hợp Hoan tình hình gần đây, Trương Hợp Hoan đơn giản nói một chút.
Khổng Cường đưa lão gia tử về tiểu khu trước, thật ra là anh ta muốn cùng Trương Hợp Hoan uống hai chén, lái xe đi vào một cửa hàng thịt nướng.
Trương Hợp Hoan nói: “Anh lái xe có thể uống rượu sao?”
Khổng Cường cười nói: “Không sao đâu, em trai tôi sẽ đến đón chúng ta.”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu. Nhớ tới Khổng đài trưởng có hai con trai một con gái ở Bằng Thành, cậu chỉ gặp qua Khổng Cường.
Hai người uống hết nửa cân rượu, con trai thứ ba Khổng Lượng đến đây, tóc có chút rối tung, mắt cận đeo kính, mặc bộ đồ thể thao, trông có vẻ hơi lôi thôi lếch thếch.
Không Cường phất phất tay: “Lão Tam, đến đây!”
Khổng Lượng nói: “Đã trễ như thế này anh còn bảo em đến làm lái xe, anh cũng thật biết ép buộc người.”