Trương Hợp Hoan đứng ở Nam Giang viện tử nhìn đội xe cảnh sát. Từ lúc sống lại một đời cho đến nay, lần đầu tiên cậu cảm thấy bàng hoàng như thế. Cậu vốn tưởng rằng mình có thể thay đổi được rất nhiều thứ, nhưng đột nhiên ý thức được có lẽ cậu chẳng thay đổi được gì cả.
Trước mắt hiện ra ảnh An Nhiên rơi xuống từ trên tòa nhà cao ốc, cậu dùng hết sức để lao đến, cố gắng nắm lấy tay của An Nhiên trước khi cô rơi xuống. Cậu thậm chí chạm đến đầu ngón tay An Nhiên, nhưng mà không thể thành công nắm lấy tay cô ấy. Chính mắt thấy An Nhiên rơi xuống trước mặt, đèn đuốc phía sau xếp thành một mảng ngân hà lấp lánh. Váy đỏ An Nhiên tung bay trong trời đêm, giống như là một đóa hoa hồng tung bay, hoặc là một ngọn lửa đơn độc trong đêm tối.
Trương Hợp Hoan dùng sức nhắm hai mắt lại, tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu quay trở lại hiện thực, lấy điện thoại ra, là Sở Thất Nguyệt gọi đến.
Bởi vì thời điểm vừa rồi Trương Hợp Hoan bị cảnh sát thẩm vấn, cung cấp tình huống cụ thể tối hôm qua của mình khi Lạc Thanh Dương gọi điện thoại, cho nên cảnh sát gọi Sở Thất Nguyệt để xác minh sự thật.
Tuy Sở Thất Nguyệt không biết là đã xảy ra chuyện gì, nhưng ý thức được cậu đã gặp phải phiền toái.
Trương Hợp Hoan nói cho cô biết là Lạc Thanh Dương đã chết, trước mắt cảnh sát đang điều tra, khả năng sắp tới cậu không thể rời khỏi Nam Giang.
Sở Thất Nguyệt sau khi nghe nói như vậy, tỏ vẻ cô sẽ lập tức đến Nam Giang.
Trương Hợp Hoan nói cô không cần đến đây, dù sao tình hình hiện tại vừa mới phát sinh, tất cả đều trong quá trình điều tra, cô ở đây cũng không giúp được gì. Dù sao cậu cũng không có hiềm nghi gì, cảnh sát cũng không hạn chế sự tự do của cậu ở Nam Giang.
Sở Thất Nguyệt cũng không kiên trì, cô vốn định đi đến Nam Giang an ủi An Nhiên, nhưng ngẫm nghĩ An Nhiên lúc này cần nhất là người kia chứ không phải mình.
Một cơn mưa xuân lặng lẽ kéo đến, Trương Hợp Hoan gọi một chiếc xe taxi, sau khi lên xe ngồi ở băng ghế sau, vẫn còn có chút thất thần.
Lái xe liên tục hỏi cậu hai lần là muốn đi nơi nào, Trương Hợp Hoan lúc này mới phản ứng lại, để cho lái xe đưa mình đến khu công nghiệp Lâm Giang.
Trên đường nghe vài cuộc điện thoại, đều là về chuyện công việc. Trương Hợp Hoan căn bản không có tinh thần nghe chuyện này, qua loa vài câu có lệ rồi tắt máy.
Nhân viên phòng làm việc Tân Tinh Vực được nghỉ hôm nay. Lúc trước tăng ca là để hoàn thành bản solo cho Văn Vịnh Thi, cho nên phòng làm việc hiện nay không có bóng người. Trương Hợp Hoan tiến vào phòng làm việc, buông hành lý xuống, một mình ngồi ở đại sảnh trống rỗng, yên lặng sắp xếp suy nghĩ.
Trước Tết Lạc Thanh Dương theo dõi An Nhiên tới Liêu Thanh, bà từng nói qua, vấn đề hợp đồng của An Nhiên sẽ lập tức được giải quyết, thậm chí cùng cậu nói đến hợp đồng đĩa nhạc của An Nhiên, cảm xúc lúc ấy của Lạc Thanh Dương cực kỳ lạc quan.
Trương Hợp Hoan có thể kết luận, người như Lạc Thanh Dương không có khả năng tự sát. Nếu là bị giết, thì ai muốn giết bà?
Vì hợp đồng của An Nhiên? Hiển nhiên không có khả năng.
Trương Hợp Hoan nằm trên sô pha, cảnh sát vẫn luôn điều tra tập đoàn Sơn Thủy. Lạc Thanh Dương và tập đoàn Sơn Thủy đều có liên hệ chặt chẽ, chẳng lẽ Nhạc Khai Sơn đã phát hiện điều gì, cho rằng sự tồn tại của Lạc Thanh Dương là mối nguy hiểm cho an toàn của ông ta. Cho nên ông ta mới ra tay xử lý Lạc Thanh Dương. Cứ như vậy chẳng những toàn bộ manh mối đều bị gián đoạn, còn có thể đem tội đổ hết lên đầu Lạc Thanh Dương.
Tối hôm qua lúc Lạc Thanh Dương gọi điện thoại, là đã ý thức được nguy hiểm, cho nên mới muốn gặp cậu để phó thác An Nhiên cho cậu. Loại khả năng này rất lớn, có lẽ bà còn muốn giao cho cậu cái gì đó?
Trương Hợp Hoan càng nghĩ càng thấy loại khả năng này rất lớn.
Một người ở phòng làm việc ngây người hai tiếng, Trương Hợp Hoan nhận được điện thoại của An Nhiên.
An Nhiên bên kia nghe được giọng của Trương Hợp Hoan, òa lên khóc.
Trương Hợp Hoan nói: “Cô đang ở nơi nào? Tôi đến đón cô.”
An Nhiên khóc không thành tiếng, căn bản nói không nên lời.
Cuối cùng là Kiều Thắng Nam nghe điện thoại rồi nói với Trương Hợp Hoan: “Phân cục Thanh Hoài, anh đến đi.”
Trương Hợp Hoan hỏi rõ địa chỉ cụ thể, nhanh chóng gọi xe để đưa cậu qua.
Cơn mưa này không nhỏ, vốn mưa xuân là chuyện làm cho người ta vui mừng, nhưng bởi vì sự ra đi của Lạc Thanh Dương mà cả thế giới này tràn ngập trong bầu không khí bi thương.
Gần tới khu vực Thanh Phổ thì nhận được điện thoại của Kiều Thắng Nam. Hỏi cậu đi đến nơi nào rồi, Trương Hợp Hoan nói cho Kiều Thắng Nam cậu sắp đến rồi.
Kiều Thắng Nam bảo cậu chờ ở cửa, cô lái xe mang An Nhiên ra. Trương Hợp Hoan đội mưa chạy về hướng xe cảnh sát, mở cửa sau sau đó ngồi vào. Nhìn thấy An Nhiên mặt đầy nước mắt, thanh âm An Nhiên khàn khàn gọi tên câu: “Hợp Hoan”. Sau đó đột nhiên nhào vào trong lòng cậu, lớn tiếng khóc.