Trương Hợp Hoan ôm An Nhiên vào lòng, Kiều Thắng Nam xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy được phía sau, lạnh nhạt nói: “Hiện tại chúng tôi đi xác minh người chết một chút.”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu, khó trách Kiều Thắng Nam gọi cậu đến. Cô lo lắng tinh thần An Nhiên không thể thừa nhận chuyện này. Cậu cầm lấy bàn tay mềm mại lạnh như băng của An Nhiên, ôn nhu an ủi: “Không cần sợ, tôi ở bên cạnh cô.”
An Nhiên ổn định cảm xúc hơn một chút: “Mẹ của tôi không có khả năng tự sát.” Cô rốt cuộc cũng công khai thừa nhận quan hệ mẹ con với Lạc Thanh Dương, đáng tiếc đã quá muộn. Lạc Thanh Dương không có cơ hội nghe được.
Kiều Thắng Nam nói: “Trước mắt vẫn chưa thể kết luận người chết là ai, tất cả vẫn phải chờ kết quả điều tra.”
Bọn họ đi vào phòng giám định tử thi, An Nhiên sau khi nhìn thấy thi thể mẹ mình thì một lần nữa sụp đổ. Toàn bộ hành trình Trương Hợp Hoan đều đi cùng, cậu nhìn thấy trên cổ Lạc Thanh Dương có vết lằn dây rất rõ ràng. Trong lòng thầm nghĩ, dấu vết rõ ràng như vậy chẳng lẽ cảnh sát không nhìn thấy sao? Lạc Thanh Dương căn bản là bị giết, không phải tự sát.
Để người thân thuộc xác nhận thân phận của người chết tuy rằng tàn nhẫn, nhưng đây là một bước bắt buộc. Sau khi kiểm tra, An Nhiên xác nhận thi thể này là mẹ cô.
Lúc làm thủ tục, Trương Hợp Hoan đi ra ngoài nói với Kiều Thắng Nam: “Trên cổ có vết thương rõ ràng như vậy chẳng lẽ các cô không phát hiện?”
Kiều Thắng Nam nói: “Một lằn dây rõ như vậy, đương nhiên nhìn thấy được.”
“Vậy vì sao không tuyên bố là bị hắn giết?”
Kiều Thắng Nam nhìn thoáng qua bên trong, thấp giọng nói: “Biểu hiện bên ngoài thì là đột nhập cướp bóc, rất nhiều đồ đã bị lật loạn, hơn nữa để lại không ít chứng cứ về khoản tiền Lạc Thanh Dương tham ô, lợi dụng thủ đoạn không hợp pháp giành lấy lợi ích thương nghiệp.”
Trương Hợp Hoan nhíu đầu mày: “Cô nói là có người đem việc này đổ lên bà ấy?”
Kiều Thắng Nam nói: “Không phải là nói, bản thân bà ấy chính là người tham dự. Nhưng mà bà ấy đã chết, rất nhiều manh mỗi đã bị chặt đứt.”
Trương Hợp Hoan thấp giọng nói: “Nhạc Khai Sơn, vì sao các người không điều tra Nhạc Khai Sơn?”
Kiều Thắng Nam nói: “Lời nói không thể nói lung tung, cậu ở trước mặt tôi không cần chịu trách nhiệm nhưng ở tước mặt những người khác thì không như vậy.” Cô thở dài nói: “Cảm xúc của An tiểu thư thật sự không ổn định, hai ngày này anh chú ý ở bên cô ấy. Quản lý của cô ấy đã gọi đến vài lần để tìm hiểu tình huống, bị tôi đẩy trở về.”
Trương Hợp Hoan ngẩn ra một chút: “Quản lý? Quản lý của cô ấy không phải Lạc Thanh Dương sao?”
Kiều Thắng Nam lắc lắc đầu: “Là Công ty điện ảnh Tân Hoạ, Quý Minh Quang. Tôi điều tra một chút người này, trước kia là cố vấn pháp luật của Tân Hoạ.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi sẽ chú ý.”
Kiều Thắng Nam nói: “Phía Nhạc Khai Sơn đã hoàn toàn bị chặt đứt manh mối, tôi hy vọng anh không cần nhắc lại chuyện này. Sự tình phát triển đến hiện tại, tôi cũng có một phần trách nhiệm.”
Trương Hợp Hoan nói: “Không trách cô, muốn trách cũng trách bọn họ quá giảo hoạt và vô liêm sỉ.”
Kiều Thắng Nam nói: “Chờ sau khi cảm xúc của cô ấy bình phục, anh tận lực giải thích tình huống một chút. Nếu phát hiện manh mối gì lập tức liên hệ với tôi.”
An Nhiên làm xong thủ tục, Kiều Thắng Nam hỏi một chút về hướng đi của bọn họ. Trương Hợp Hoan tậm thời tính mang cô tới ở tại phòng làm việc. Biệt thự Nam Giang đã tạm thời bị niêm phong, hơn nữa đây cũng là hiện trường vụ án. Cho dù về sau niêm phong bị gỡ, An Nhiên cũng sẽ không trở về, dù sao nhìn vật sẽ nhớ người.
Kiều Thắng Nam vốn định đưa bọn họ trở về, An Nhiên không muốn ngồi trên xe bọn họ. Trương Hợp Hoan lập tức gọi một chiếc xe thương vụ từ đơn vị, chở hai người bọn họ rời khỏi biệt thự Nam Giang.
Trên đường trở về cậu nhắn tin cho Sở Thất Nguyệt, nói cho cô đã tìm thấy An Nhiên.
Sở Thất Nguyệt hỏi một chút càm xúc hiện tại của An Nhiên, dặn dò Trương Hợp Hoan chiếu cố cô nhiều hơn. Trở về cô sẽ gửi tin nhắn cho An Nhiên.
Trương Hợp Hoan dẫn An Nhiên đến phòng làm việc, trước tiên để cô về phòng nghỉ ngơi. Vốn dĩ định rời khỏi, An Nhiên đã mặt đầy nước mắt nắm lấy tay cậu. Trương Hợp Hoan nói cho cô cậu sẽ không rời đi, để cô an tâm ngủ, cậu ở ngay bên cạnh.
An Nhiên nằm trên giường không nhúc nhích, Trương Hợp Hoan biết cô không ngủ. Hiện tại nói lời an ủi gì đều không có ý nghĩa, phương thức tốt nhất chính là bầu bạn kề bên.
Cậu đi xuống lầu nấu cho An Nhiên một bát mỳ, thuận tiện gọi điện thoại cho La Bồi Hồng, nói cho cô biết chuyện đã xảy ra. Để La Bồi Hồng thay cậu xin nghỉ vài ngày. Lại liên hệ cho Tần Hồng, để cô thông báo một chút với nhân viên phòng làm việc, hai ngày này không cần đến làm. Cậu không muốn có người quấy rầy sự thanh tịnh của An Nhiên.