Bưng bát mì đã nấu xong vào trong phòng, An Nhiên vẫn nằm ở tư thế cũ. Điện thoại trên tủ đầu giường không ngừng vang, An Nhiên bất động, giống như ngăn cách với thế giới này vậy.
Đối phương rút cuộc cũng không gọi nữa, Trương Hợp Hoan nói: “An Nhiên, dậy ăn một chút đi?”
"Không muốn ăn."
Trương Hợp Hoan nói: “Ít nhiều cũng ăn một chút, tôi cực cực khổ khổ nấu cho cô đó.”
An Nhiên nghe cậu nói như vậy, chậm rãi ngồi dậy, mắt đã khóc sưng phù. Trương Hợp Hoan đỡ cô ngồi dậy, gắp mấy cọng mỳ đút cho cô. An Nhiên ăn một ngụm, nước mắt lại rơi xuống, có mấy giọt rơi vào trong bát mỳ.
Điện thoại của Trương Hợp Hoan lại vang lên, cậu đưa bát cho An Nhiên, đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
Là một dãy số xa lạ, thanh âm đối phương từ tính có lực: “Là ngài Trương Hợp Hoan sao?”
“Là tôi!”
“Tôi là quản lý của An tiểu thư, Quý Minh Quang. Xin hỏi ngài đang ở đâu?”
Trương Hợp Hoan nhất thời cảnh giác hẳn lên: “Hình như tôi không quen biết anh.”
“Là thế này, tôi nghe nói hiện tại An tiểu thư đang ở chỗ anh. Tôi có việc gấp tìm cô ấy, cho nên mới mạo muội gọi điện thoại đến tìm anh.”
“Anh có việc gấp thì trực tiếp gọi điện thoại cho cô ấy, anh gọi tôi làm gì?” Từ đáy lòng Trương Hợp Hoan có chút phản cảm với đám người Tân Hoạ.
“Ngài Trương, An tiểu thư là nghệ sĩ dưới trướng Tân Hoạ. Gia đình cô ấy xảy ra chuyện chúng tôi cũng rất khổ sở, nhưng cũng không có cách nào khác. Có một số vấn đề vẫn phải đối mặt.”
Trương Hợp Hoan nói: “Nếu anh khổ sở như vậy sao không đi chết đi?” Nói xong trực tiếp ngắt điện thoại.
Quý Minh Quang ở đầu dây bên kia bị mắng ngây ngẩn cả người. Đối phương cũng không cho hắn cơ hội phản ứng, có chút xấu hổ nhìn điện thoại di động.
Trong văn phòng rộng mở khí phái, một người ngồi xoay lưng với hắn. Đúng vậy, chính là tổng giám đốc của tập đoàn Sơn Thuỷ - Nhạc Khai sơn. Nhạc Khai Sơn nhìn dãy núi phập phồng bên ngoài cửa sổ, bên trong màn mưa xuân thấp thoáng như đầm rồng hang hổ, trong đôi mắt thâm thuý loé ra ưu thương nhàn nhạt.
Quý Minh Quang nói: “Nhạc tổng, anh ta cúp điện thoại rồi.”
Nhạc Khai Sơn nói: “An Nhiên thì sao?”
“Anh ta hẳn là ở cùng một chỗ với An Nhiên. Trương Hợp Hoan có xây một phòng làm việc âm nhạc ở Lâm giang, chắc là bọn họ đi nơi đó.”
Nhạc Khai Sơn nói: “Đứa nhỏ này có chút tùy hứng, thực sự xem Trương Hợp Hoan như đấng cứu thế.”
Quý Minh Quang nói: “Nhạc tổng, nếu không chúng ta tới phòng làm việc tìm cô ấy?”
Nhạc Khai Sơn lắc đầu: “Không cần, tâm tình nó không tốt, cho con bé một ít thời gian để khôi phục.”
Lúc chạng vang, An Nhiên dưới sự khuyên bảo của Trương Hợp Hoan rốt cuộc cũng đồng ý ra cửa một chút. Trời đã tạng mưa, bầu trời còn chưa trong, trong không khí trộn lẫn hương vị tươi mát của cỏ xanh trộn với mùi đất. Hương vị như vậy vốn nên làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, nhưng vẻ mặt An Nhiên một mảng ảm đạm.
Trương Hợp Hoan nói: “Chờ tôi bận xong việc ở đât, tôi cùng cô đi đây đó một chút.”
An Nhiên nói: “Bà ấy chưa chưa kịp đợi được tôi gọi bà ấy một tiếng mẹ.” Lời còn chưa dứt nước mắt đã rơi xuống.
Trương Hợp Hoan nhìn mà đau lòng, muốn lau nước mắt cho cô. An Nhiên nhào vào lòng cậu thấp giọng khóc nức nở.
Trương Hợp Hoan ôn nhu nói: “Đừng sợ, mọi việc đã có tôi.”
An Nhiên gật gật đầu, trên thế giới này cô đã không còn người thân, chỉ có thể dựa vào Trương Hợp Hoan.
Sáng sớm La Bồi Hồng đã bị Tôn Thụ Lập gọi vào văn phòng, Tôn Thụ Lập đưa cho cô mấy phong thư.
La Bồi Hồng tiếp nhận rồi hỏi một tiếng: “Tôi có tiện xem không?” Thật ra trong lòng rõ ràng Tôn Thụ Lập muốn cho cô xem, Nhưng xuất phát từ sự tôn trọng đối với lãnh đạo, vẫn nên thức thời hỏi một câu. Cô đã làm việc nhiều năm, am hiểu phép tắc của ngành nghề.
Tôn Thụ Lập gật gật đầu, xem như ra chỉ thị.
La Bồi Hồng mở ra, mấy phong thư tất cả đều là thư tố cáo, hơn nữa tất cả đều tố cáo một người - Trương Hợp Hoan.
La Bồi Hồng bất giác nhíu mày, có thể nói mấy phong thư này có tình có lý, trên cơ bản đều là chuyện thật sự phát sinh, hơn nữa còn có cả ảnh chụp. Sau khi xem xong, cô vội vàng chọn nội dung của một phong thư để giải thích: “Tay của Văn Vịnh Thi quả thật đã gãy, tôi đã xem qua bệnh án của cô ấy. Lúc chuyện xảy ra mọi người của tổ kịch đều ở đó, bọn họ cũng có thể chứng minh.”
Tôn Thụ Lập nói: “Thương gân động cốt một trăm ngày, cánh tay gãy xương của cô ấy khỏi nhanh như vậy sao? Chuyện này nói ra thì ai sẽ tin tưởng?”
La Bồi Hồng nói: “Nghe nói trình độ chữa bệnh bên phía Hương Giang tương đối tiên tiến.”
“Có tiên tiến cũng không có khả năng này. Thế giới vốn không có y thuật thần kỳ như vậy. Không đến một tuần cô ấy đã xuất hiện ở nhà sản xuất điện ảnh phương Bắc, hoàn toàn khôi phục, làm sao có khả năng? Trừ phi ngay từ đầu chính là cô ấy giả bộ.”