La Bồi Hồng vẫn đang nói giúp: “Không thể nào.” Hiện tại nhớ lại, lúc ấy đi cùng Văn Vịnh Thi tới bệnh viên là Trương Hợp Hoan, chuyện này đúng thật là khó nói.
“Sao lại không thể? Thằng nhóc thối Trương Hợp Hoan này có gì mà không nghĩ ra được? Cậu ra ký hợp đồng với Văn Vịnh Thi, muốn giúp cô ấy thoát khỏi hợp đồng “Tầm Tần ký” lại không cần bồi thường. Cho nên thằng nhóc này nghĩ ra được chiêu tổn hại này. Thằng nhóc thối này có giả vờ thì giả vờ cho trót, một đôi này hành động cũng quá mức vụng về rồi.”
La Bồi Hồng nói: “Tiểu Trương không phải là người phức tạp như vậy, cậu ấy vẫn rất tôn kính ông. Tôi tin tưởng trong chuyện này cậu ấy tuyệt đối không phải là người tổn hại việc công để lấy lợi ích tư.” Ở phương diện bảo vệ Trương Hợp Hoan, cô có thể làm được đến mức không quản nguyên tắc.
Tôn Thụ Lập nói: “Các người lén lập phòng làm việc kia tưởng tôi không biết sao?”
La Bồi Hồng lúng túng nói: “Sự việc đó tôi có thể giải thích.”
“Không cần giải thích, muốn làm nghề tay trái tôi cũng không phản đối. Tôi có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng hiện tại người ta gửi thư tố cáo đến trước mặt tôi, tôi cũng không thể giả vờ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Trương Hợp Hoan có thể dính vào, nhưng cô thì không thể. Cô là chủ nhiệm mới của Trung tâm chế tác kịch truyền hình, cô có biên chế chính thức, cậu ấy không có. Cô lập tức bỏ qua quan hệ với phòng làm việc âm nhạc kia.”
La Bồi Hồng gật gật đầu, thật ra lúc trước cô cũng không muốn cổ phần của phòng làm việc âm nhạc, hiện tại vừa vặn có thể danh chính ngôn thuận trả cổ phần lại cho Trương Hợp Hoan, đương nhiên vẫn sẽ hỗ trợ. Mấy bức thư tố cáo nào có bằng chứng rõ ràng, ngay cả ảnh Trương Hợp Hoan và Văn Vịnh Thi ở cùng một chỗ cũng có thể chụp được. Những ảnh chụp này chỉ cần được phát tán, khẳng định có thể chế tạo vài câu chuyện tai tiếng.
La Bồi Hồng cẩn thận hỏi: “Tôn đài trưởng, chuyện này ông tính xử lý như thế nào?”
Tôn Thụ Lập nói: “Cô bảo Trương Hợp Hoan giải thích rõ tình hình cụ thể. Cho dù cậu ta có sai hay không, đều phải viết một bức thư xin lỗi, trong buổi họp nội bộ đài cuối tuần này, công khai xin lỗi trước mặt mọi người.”
La Bồi Hồng nói: “Ông cũng không phải không biết tình tình của cậu ấy, lỡ như tính khí nổi lên.”
“Tính khí nổi lên thì phải làm thế nào đây? Cậu ta có tính khí, tôi không có tính khí chắc. Người khác còn tưởng rằng tôi bày mưu đặt kế giúp cậu ta ở bên ngoài, nói tôi dùng người không khách quan. Nếu tôi không khiển trách cậu ta, về sau làm sao có thể phục chúng? Tôi làm sao có thể triển khai công tác?”
La Bồi Hồng nói: “Nếu không thì đổi phương thức một chút, đừng để cậu ấy đối mặt xin lỗi mọi người. Dù sao cậu ấy cũng không phạm sai lầm gì lớn, cũng cống hiến không nhỏ cho đài.”
Tôn Thụ Lập nhìn La Bồi Hồng, ông đương nhiên biết rõ giao tình giữa La Bồi Hồng và Trương Hợp Hoan, cũng cực kỳ đau đầu đối với Trương Hợp Hoan. Thư tố cáo là từ kỷ uỷ chuyển tới, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực. Nếu ông không đánh người, người khác khẳng định nói ông làm việc công tư không phân minh. Nhưng nếu đánh nặng, lại sợ thằng nhóc này chạy mất. Xử lý như thế nào thật sự cực kỳ nan giải.
Tôn Thụ Lập cầm lên ly giữ nhiệt uống một ngụm trà, bình phục cảm xúc một chút rồi nói: “Cô có biện pháp giải quyết tốt hơn sao?”
La Bồi Hồng nói: “Nếu không cứ miễn chức chủ nhiệm văn phòng của cậu ấy, giữ lại chức trợ lý đài trưởng.”
“Không được!” Tôn Thụ Lập lắc đầu, đó cũng chỉ là đổi thang mà không đổi thuốc. Ông ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Chủ nhiệm văn phòng và trợ lý đài trưởng đều bỏ đi.”
La Bồi Hồng nói: “Ông tính không tiếp tục dùng cậu ấy?”
Tôn Thụ Lập nói: “Tôi dựa vào cái gì mà không dùng chứ? Người ta nói không sai, tôi đúng là đã quá chiều cậu ấy.”
La Bồi Hồng nói: “Tháng sau tỉnh có lớp cán bộ thanh niên học tập. Nếu không để cho cậu ấy đi rèn luyện một chút.”
Tôn Thụ Lập nhìn La Bồi Hồng, thật ra vị trí học tập đó vốn là của La Bồi Hồng. Hiện tại cô chủ động đề xuất, mục đích chính là để giữ lại mặt mũi cho Trương Hợp Hoan. Tôn Thụ Lập ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy miễn chức chủ nhiệm văn phòng của cậu ta, để cậu ta đi học tập rèn luyện.”
“Lấy lý do gì?” Mấy bức thư tố cáo này thêu dệt không ít tội danh, nếu phải xử lý Trương Hợp Hoan phải có lý do. Cũng không thể không nói gì mà cắt chức chủ nhiệm văn phòng của cậu.
Tôn Thụ Lập nói: “Không biết kiềm chế sinh hoạt cá nhân.”
La Bồi Hồng có chút muốn cười. So với vấn đề kinh tế, vấn đề này đã xem như rất nhẹ. Lão Tôn vẫn xem như thủ hạ lưu tình với Trương Hợp Hoan. Đối với một thanh niên chưa kết hôn mà nói, sinh hoạt cá nhân không kiềm chế dường như không tính là vấn đề gì.