La Bồi Hồng nói: “Lần khởi động máy tiếp theo ở Hành Điếm còn cần cậu ấy phụ trách không?”
Tôn Thụ Lập nói: “Xem xét cậu ta đã, xem biểu hiện về sau của cậu ta.”
La Bồi Hồng đích thân đi một chuyến đến khu Lâm Giang, chuyện này cô phải gặp mặt nói rõ ràng với Trương Hợp Hoan.
Lúc La Bồi Hồng đến phòng làm việc, Trương Hợp Hoan đang nấu cơm trong nhà bếp. Thật vất vả mới dỗ An Nhiên đi ngủ, cậu quyết định đích thân ra tay nấu đồ ăn ngon bồi bổ cho cô. Cậu cũng không phải là phú nhị địa tay chân không lấm nước, cũng có chút hứng thú đối với bếp núc. Trước kia cũng từng học làm vài món ăn với bảo mẫu, hôm nay xem như một lần nữa lấy ra công phu áp dưới đáy hòm.
La Bồi Hồng biết lúc này không nên đến quấy rầy, cười nói: “Hy vọng tôi không quấy nhiễu thế giới của hai người.”
Trương Hợp Hoan nói: “Cảm xúc của An Nhiên không quá ổn định, vừa mới ngủ. Tôi đi chợ mua một ít đồ ăn, tính làm cho cô ấy mấy món.”
“Cần giúp đỡ không?”
Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu, đích thân làm thì có ý nghĩa hơn.
La Bồi Hồng nói: “Tôi nói với cậu một chút chuyện, nói xong sẽ đi.”
Trương Hợp Hoan cười cười, biết nếu cô không có việc gấp khẳng định sẽ không đích thân đến đây. Mời La Bồi Hồng đến đại sảnh ngồi, pha cho cô một ly cà phê.
La Bồi Hồng nhận lấy cà phê: “Cám ơn!”
Trương Hợp Hoan ngồi xuống phía đối diện cô: “Chị Hồng đến vì chuyện công việc sao?”
La Bồi Hồng đưa mấy bức thư tố cáo cho cậu, Trương Hợp Hoan xem qua một lần. Chuyện Văn Vịnh Thi quả thật do cậu qua loa, thần dược bí chế Hắc ngọc đoạn tục cao xuất hiện quả thật làm đảo điên sức tưởng tượng của người bình thường. Bọn họ cho rằng cậu dùng thủ đoạn đùa giỡn chính là giải thích hợp lý nhất.
Về phần cậu mở phòng làm việc âm nhạc thì lão Tôn sớm đã biết, nhưng ông vẫn luôn nhắm một mắt mở một mắt. Lần này cũng bởi vì thư tố cáo tới tời kỷ uỷ, ông không thể không hỏi đến.
Trương Hợp Hoan xem xong mấy bức thư tố cáo, thấp giọng nói: “Xem ra tôi bị người có tâm theo dõi rồi.” Thư tố cáo có nội dung rất rộng, chụp ảnh cậu và không ít người khác phái cùng một chỗ. Ngay cả ảnh cậu gặp Park Jin-joo ở Hỉ Đô cũng bị chụp. Chứng mình bỏ sức không nhỏ, hơn nữa ủ mưu đã lâu.
La Bồi Hồng nói: “Thư tố cáo cũng có liên quan đến tôi, cho nên tôi tính tạm thời rời khỏi Tân Tinh Vực.”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu.
La Bồi Hồng nói: “Đương nhiên, nếu cậu hy vọng tôi toàn tâm toàn ý quản lý chuyện bên này, tôi có thể từ chức ở đơn vị.” Cô nói không chút do dự, biểu hiện sự tín nhiệm tuyệt đối đối với Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan nói: “Không cần, chỉ cái viện nhỏ này cũng không có mấy nghệ sĩ, Tần Hồng có thể ứng phó. Hơn nữa chị trả cổ phần cũng vì tránh tị hiềm, nếu có chuyện tôi vẫn sẽ giao cho chị làm.”
La Bồi Hồng vui mừng cười, vốn dĩ cô còn lo lắng Trương Hợp Hoan có ý nghĩ khác. Trên thực tế Trương Hợp Hoan cực kỳ rộng rãi, cực kỳ lý giải tình cảnh của cô.
Trương Hợp Hoan nói: “Là do tôi sơ ý, dù sao tôi cũng có chức vụ ở đài truyền hình. Lúc ban đầu tôi tính để Thất Nguyệt tiếp quản nơi này, nhưng cô ấy không muốn.”
La Bồi Hồng cười nói: “Quan hệ giữa hai người quả thật không thích hợp kinh doanh cùng một chỗ. Đầu óc Sở tiểu thư quả thật tỉnh táo.” Nói xong lại tạm dừng một chút: “Tôi nhớ An tiểu thư cũng không chịu ký hợp đồng đĩa nhạc với cậu.” Cô thật sự không hiểu thế giới tình cảm của Trương Hợp Hoan. Sở Thất Nguyệt và An Nhiên đều ưu tú như thế, đến cùng là cậu thích người nào? Lựa chọn một người chẳng phải sẽ làm người khác thương tâm?
An Nhiên gặp phiền toái, chính là lúc cuộc đời chông chênh nhất, Trương Hợp Hoan làm bạn ở bên cũng không có gì đáng trách. Nhưng bọn họ có phải là quá mức thân cận rồi không? Nếu Sở Thất Nguyệt biết bọn họ là cái dạng này, khẳng định sẽ không vui. La Bồi Hồng cảm thấy Trương Hợp Hoan có trái tim thật lớn. Nhưng mà nếu đổi thành là bất kỳ ai khác, có hai người phụ nữ ưu tú như thế cũng sẽ khó quyết định lấy hay bỏ.
Trương Hợp Hoan nói: “Tôn đài trưởng hẳn là rất khó xử? Chuẩn bị bãi chức của tôi hay xử phạt tôi? Tôi đều nhận.”
La Bồi Hồng nói: “Không nghiêm trọng như trong tưởng tuợng của cậu. Tôn đài trưởng thưởng thức cậu bao nhiêu, cậu hẳn là rõ ràng.”
Trương Hợp Hoan nói: “Chị Hồng, chi cứ nói thẳng đi, tính xử lý như thế nào?”
La Bồi Hồng nói: “Tôn đài trưởng giao chuyện này cho tôi xử lý. Tôi suy xét một chút, tính bãi chức chủ nhiệm văn phòng của cậu, tạm thời dừng tất cả chức vụ trong đài. Tháng sau trong tỉnh có lớp cán bộ thanh niên học tập, cậu cứ đi tham gia huấn luyện trước. Chờ kết thúc kỳ huấn luyện sẽ tiếp tục suy xét vấn đề của cậu.”
Nước đi này nhẹ hơn nhiều so với khiển trách trong dự đoán của Trương Hợp Hoan, cậu gật đầu nói: “Tôi nhận!”