Lúc Sở Thất Nguyệt lái xe đi đến chỗ Trương Hợp Hoan, nhìn thấy mặt hàng này ôm thùng giấy đứng ở đầu đường đón gió lạnh, mũi bị đông lạnh đỏ ửng. Vừa có chút đau lòng lại có chút buồn cười: “Anh cứ đứng ở đây chờ? Nếu em không đến thì sao?”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu: “Thì anh vẫn cứ chờ, nếu anh chết thì chính là do em làm hại.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Dựa vào cái gì lại là em chứ?”
Trương Hợp Hoan nói: “Anh có thể lên xe của em không?”
“Chẳng ai cản anh cả.”
Trương Hợp Hoan đặt đồ ở cốp sau, sau đó cười cợt nhả ngồi ở ghế phó lái. Sở Thất Nguyệt nguyện ý tới gặp cậu chứng minh trong lòng cô đã bỏ qua chuyện tối qua rồi.
Trương Hợp Hoan vươn tay cầm lấy bàn tay mềm mại của Sở Thất Nguyệt, Sở Thất Nguyệt hung hăng nói: “Bỏ tay ra.”
Trương Hợp Hoan nói: “Anh ôm một chút, tay của em hơi lạnh.”
Sở Thất Nguyệt hất tay cậu ra, khởi động xe hơi.
Trương Hợp Hoan nói: “Chúng ta đi đâu?”
Sở Thất Nguyệt nói: “Đến anh sẽ biết.”
Trương Hợp Hoan nói: “Được thôi, lên xe của em, người và mạng đều là của em. Em muốn mang anh đi đâu cũng được.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Em nhận không nổi. Cũng không giấu gì anh, lúc em nghe nói chuyện của An Nhiên, tính giải quyết vấn đề nợ nần cho cô ấy.”
Trương Hợp Hoan nghe vậy thì ngẩn ra: “Cái gì?” Phải biết rằng số nợ hiện tại của An Nhiên cũng không nhỏ. Khoản nợ hơn hai trăm triệu. Sở Thất Nguyệt làm bạn với An Nhiên, hoàn toàn là vì cậu. Thật ra Trương Hợp Hoan cũng không cho rằng hai người là bạn bè thật sự. Cho dù lòng dạ hai người có rộng lớn đến đâu, cũng không thể chấp nhận việc chia sẻ người yêu với một người khác.
Sở Thất Nguyệt quả thật có tiền, nhưng cô cũng không có nhiều tiền đến mức đến mày cũng không nhíu giúp tình địch giải quyết nguy cơ nợ nần. Trương Hợp Hoan cân nhắc một chút thâm ý của Sở Thất Nguyệt. Cô không chỉ vì An Nhiên, còn là vì cậu. Sự tham gia của Sở Thất Nguyệt trên ý nghĩa nào đó đại biểu cô không muốn bỏ cậu.
Trương Hợp Hoan âm thầm cảm động, có vợ như vậy không cầu gì thêm. Cậu quả thật quá tham lam rồi, đưa đôi mắt thâm tình nhìn Sở Thất Nguyệt.
Đôi môi anh đào của Sở Thất Nguyệt ngập ngừng một chút nhưng không nói gì.
Trương Hợp Hoan nói: “Em thật tốt.”
Sở Thất Nguyệt nhỏ giọng nói: “Cảm ơn em giúp anh đạt thành nguyện vọng sao?”
Trương Hợp Hoan nói: “Cảm ơn em không rời không bỏ anh, anh nào có tài đức gì.”
“Anh không tài không đức, nhưng An Nhiên xảy ra chuyện em không thể làm ra chuyện khoanh tay đứng nhìn. Khoản nợ với tập đoàn Thiên Đại mặc dù không ít, nhưng em có tìm chuyên gia đánh giá một chút tình hình hiện tại của bọn họ, giá trị của Thiên Đại vẫn rất cao. Hơn nữa mở gần trăm cửa hàng trên khắp cả nước, chỉ cần vượt qua thời gian nguy cơ này, thậm chí khả năng có lợi nhuận rất lớn.” Tuy rằng Sở Thất Nguyệt thành tâm giúp An Nhiên, nhưng cũng sẽ không hành động theo cảm tính. Trước khi quyết định ra tay đã uỷ thác chuyên gia tiến hành phân tích nghiên cứu toàn diện.
Trương Hợp Hoan nói: “Thất Nguyệt, Nhạc Khai Sơn của tập đoàn Sơn Thuỷ cũng chuẩn bị nhận lấy khoản nợ của Thiên Đại. Người này không phải là thứ gì tốt, hay là em vẫn không nên ra mặt xung đột với ông ta.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Trong giới làm ăn, người ra giá cao thì được. Em đã cho người tìm hiểu, tập đoàn Sơn Thuỷ cũng chỉ phong quang ở mặt ngoài, thật ra sau lưng nợ nần chồng chất. Những xí nghiệp đất đai đều dựa vào vay vốn để hoạt động, vay nặng lãi một khi xảy ra vấn đề ở đâu đó thì sẽ sụp đổ toàn diện. Ông ta không có khả năng mạo hiểm vì tập đoàn Thiên Đại.”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu, cậu cũng không muốn để Sở Thất Nguyệt tham gia. Nhưng hiện thực trước mắt nếu Sở Thất Nguyệt không ra tay thì rất khó hoá giải nguy cơ của tập đoàn Thiên Đại. Lời này của Sở Thất Nguyệt cũng nhắc nhở cậu, cậu nên điều tra triệt để tình huống của tập đoàn Sơn Thuỷ, đào móc tin tức phản đối liên quan đến tập đoàn Sơn Thuỷ.
Thứ An Nhiên gặp phải không chỉ có nguy cơ nợ nần, còn có hợp đồng cô ký với Tân Hoạ. Tuy rằng tập đoàn Thiên Đại và công ty điện ảnh Tân Hoạ đã không còn dính líu gì đến Nhạc Khai Sơn. Nhưng tất cả đều được Nhạc Khai Sơn thao túng ở phía sau lưng.
Trương Hợp Hoan bắt đầu suy xét nguyên nhân Nhạc Khai Sơn từng bước ép sát An Nhiên sau khi Lạc Thanh Dương chết. Khẳng định Nhạc Khai Sơn cho rằng Lạc Thanh Dương đã để lại cái gì cho An Nhiên, thứ đố đó rất quan trọng. Nói không chừng có thể là chứng cứ đền tội của Nhạc Khai Sơn. Một chiêu này của Nhạc Khai Sơn đã ép hổ nhảy tường, nếu trong tay An Nhiên có chứng cứ thì hiện tại cũng đã đến lúc lấy ra. Nếu cô không lấy ra chứng cứ phản kích, thì chứng minh cô không có. Nói cách khác, Nhạc Khai Sơn cũng có thể bắt đầu an tâm.