Tôn Thụ Lập hỏi một chút ý tứ của Trương Hợp Hoan. Trương Hợp Hoan tính đi chuyên mục “Đánh thẳng chân tướng” do Bạch Anh dẫn chương trình. Chủ yếu là cậu quen thuộc với Bạch Anh, đến chỗ nào cũng có thể được chiếu cố.
Tôn Thụ Lập giao chuyện này cho Tề Tuệ đi làm. Sau khi trao đổi với Trương Hợp Hoan, chính thức phê bình Trương Hợp Hoan bên trong hội nghị nội bộ.
Ở trong mắt tất cả nhân viên của đài truyền hình Nam Giang, lần này Trương Hợp Hoan xem như gặp đại hạn nên té ngã. Có người cảm thấy vui sướng khi người gặp hoá, cũng có người đồng tình. Trong đó người vui sướng nhất chính là Trần Tiền của kênh tin tức. Cuối năm trước Trần Tiền bị Trương Hợp Hoan giáng một cái tát trước mặt mọi người. Trong lúc đó trở thành trò cười của đài truyền hình. Trần Tiền vốn dĩ định từ chức chạy lấy người, nhưng càng nghĩ càng không có đơn vị nào tốt hơn chỗ hiện tại. Cho nên chỉ có thể mặt dày tiếp tục ở lại.
Biết được kết quả xử lý trong đài đối với Trương Hợp Hoan, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là sống lâu thì chuyện gì cũng có thể gặp. Trương Hợp Hoan à Trương Hợp Hoan, cậu cũng có ngày hôm nay.
Trương Hợp Hoan thu thập đồ rời khỏi văn phòng, lúc vào thang máy vừa hay gặp Trần tiền, có thể nói là oan gia ngõ hẹp. Tuy rằng Trần Tiền vui sướng khi người gặp hoạ, nhưng sợ bị Trương Hợp Hoan nhìn ra được. Dù sao cũng đã chịu đau một lần, tâm lý đã để lại một bóng đen. Vội vàng cúi thấp đầu tựa như gặp quỷ. Trương Hợp Hoan chính là đại ác nhân trong lòng Trần Tiền.
Trong thang máy vừa vặn còn chủ nhiệm kênh giải trí Vương Tông Thượng. Sở dĩ Vương Thông Thượng lên được chức chủ nhiệm kênh giải trí cũng là nhờ Trương Hợp Hoan hỗ trợ. Hắn cũng hùa theo lúc Trương Hợp Hoan té ngã. Tuy rằng hiện tại Trương Hợp Hoan thất thế, nhưng vẫn phải lên tiếp chào hỏi: “Tiểu Trương, đây là muốn đi chỗ nào thế?”
Trong lòng Trương Hợp Hoan cười thầm, Vương Tông Thượng à Vương Tông Thượng, quả thật là trí nhớ chó không bền lâu. Lúc trước thì mở miệng Trương chủ nhiệm khép miệng Trương chủ nhiệm. Lúc này tôi mới vừa bị bãi chức, xưng hô lập tức biến thành Tiểu Trương. Thật sự tưởng tôi bị quét ra khỏi cửa sao?
Trương Hợp Hoan nói: “Còn chưa nghĩ ra, nếu không hay là tôi về kênh năm?"
Vương Tông Thượng hận không thể rút lưỡi mình. Sao lại phải vạ miệng để làm gì? Mặt hàng này là loại người nào? Nếu cậu về kênh năm, chủ nhiệm kênh kênh như hắn đúng thật chỉ là thùng rỗng kêu to. Vương Tông Thượng cười hắc hắc, cũng không dám trả lời. Mọi người bên trong thang máy đều có thể cảm nhận được sự xấu hổ của mặt hàng này.
Thật vất vả mới đền lầu một, Vương Tông Thượng và Trương Hợp Hoan cùng đi ra ngoài. Vương Tông Thượng thấp giọng nói: “Trương lão đệ, vữa nãy nhiều người không tiện nói chuyện. Chỉ dựa vào quan hệ giữa cậu và Tôn đài trưởng, cậu khôi phục chức quan cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Đương nhiên nếu cậu thật lòng muốn đến, tôi hoan nghênh cả hai tay.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Lão Vương, anh đừng khẩn trương, tôi sẽ không tới đó.”
Vương Tông Thượng âm thầm thở ra một hơi: “Vậy cậu định đến bộ phận nào?”
Chuyện Trương Hợp Hoan tiến tu vẫn chưa sắp xếp xong, cho nên cũng không muốn nhiều người biết. Đáp hai câu có lệ rồi ôm đồ của mình đi. Vốn định gọi xe chở về phòng làm việc của mình, nhưng mà nghĩ tới hiện tại cậu đã không còn là chủ nhiệm văn phòng, không còn quyền lực thuyên chuyển xe hơi. Tài xế người ta cũng sẽ không cho cậu mặt mũi này.
Ngẫm nghĩ vẫn là nên ra ngoài gọi xe. Lúc ra tới cửa lại nhận được điện thoại của Sở Thất Nguyệt. Đối với Trương Hợp Hoan mà nói có thể là chuyện bất ngờ ngoài ý muốn. Thời gian gần đây bọn họ cũng không liên hệ với nhau. Trương Hợp Hoan biết trong khoảng thời gian Lạc Thanh Dương qua đời cậu quá quan tâm An Nhiên, thậm chí xem nhẹ cảm thụ của Sở Thất Nguyệt. Lần trước Sở Thất Nguyệt cũng nói là cô sẽ rời khỏi.
Trương Hợp Hoan dự tính sắp xếp xong chuyện của An Nhiên sẽ nói chuyện nghiêm túc với cô. Vốn định nói chuyện với Sở Thất Nguyệt sau khi kết thúc tang lễ của Lạc Thanh Dương. Nhưng không nghĩ tới Sở Thất Nguyệt sẽ chủ động tới, hai người thậm chí còn không kịp nói với nhau một câu.
Trương Hợp Hoan trước tiên tiếp điện thoại của Sở Thất Nguyệt: “Thất Nguyệt, anh đang định đi tìm em.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Anh đang ở đâu?” Giọng điệu của cô vẫn coi như bình tĩnh.
Trương Hợp Hoan nói: “Trước cửa đơn vị.” Nhớ tới lần trước Sở Thất Nguyệt đến đơn vị chờ cậu, tuy rằng thời gian chưa qua bao lâu nhưng trong khoảng thời gian đó hai người xuất hiện không ít ngăn cách. Cảm tình cũng tựa như bơi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi.
Sở Thất Nguyệt nói: “Anh chờ đó, em đi đón anh.”
Trương Hợp Hoan đứng chờ Sở Thất Nguyệt trước của đơn vị. Không biết có phải cố ý khảo nghiệm kiên nhẫn của cậu hay không, vừa chờ chính là một tiếng.