Vốn nghĩ rằng bãi chức Chủ nhiệm văn phòng của Trương Hợp Hoan, sau đó để cậu đi tham gia lớp cán bộ thanh niên học tập. Nhưng thư tố cáo Trương Hợp Hoan tới một bức lại một bức, thậm chí có người trực tiếp gửi thư tố cáo đến tập đoàn quảng điện kỷ uỷ. Không đơn giản chỉ tố cáo Trương Hợp Hoan, mà còn tố cáo cả đài trưởng Tôn Thụ Lập.
Nói Tôn Thụ Lập dùng người không khách quan, muốn thành lập một đế chế ở đài truyền hình Nam Giang, Trương Hợp Hoan là cận vệ tư nhân của ông.
Hai ngày này Tôn Thụ Lập bị chuyện về Trương Hợp Hoan làm cho chật vật. Ông thưởng thức tài năng của Trương Hợp Hoan không phải là giả. Nhưng dù sao ông cũng nằm trong bộ máy cơ chế. Đối mặt với áp lực từ bốn phương tám hướng, ông bắt đầu có cảm giác vô lực chống đỡ.
Nhưng trước đó ông từng nói muốn để Trương Hợp Hoan đi huấn luyện, hiện tại lật lọng lại cảm thấy mất mặt. Nhưng cuối cùng vẫn phải nói ra: “Tiểu Trương, tôi thận trọng suy xét một chút, chuyện huấn luyện vẫn là bỏ đi. Sự việc vẫn đang bị dòm ngó, người khác đều nhìn chằm chằm vào cậu. Nếu hiện tại cho qua rất dễ khiến người khác bàn luận.”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu: “Được, tôi vốn dĩ cũng không thích học tập.”
“Văn phòng cũng cần cậu giao ra.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi đã không còn là chủ nhiệm văn phòng, đương nhiên sẽ bàn giao. Tôn đài trưởng, chuyện lần này để ngài phải khó xử rồi.” Cậu vẫn khá hiểu Tôn Thụ Lập, nếu không phải thật sự không chịu được áp lực, lão Tôn cũng sẽ không làm như vậy.
Tôn Thụ Lập thở dài nói: “Cậu cũng không cần nản lòng, chuyện này tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.” Ông thật sự lo lắng Trương Hợp Hoan sẽ vì chuyện này mà nản lòng thoái chí, từ đó có ý định từ chức. Với tình hình trước mắt mà nói, nếu Trương Hợp Hoan muốn từ chức thì có thể rời khỏi bất cứ lúc nào. Không giống với những người coi trọng công việc khác, đài truyền hình Nam Giang thực chất không quan trọng với Trương Hợp Hoan như vậy. Ngược lại là đài truyền hình Nam Giang cực kỳ coi trọng Trương Hợp Hoan.
Chuyện khác không nói, chỉ cần thực sự chú tâm vào phòng làm, gầy dựng cho nó có hương có sắc. Đã có liên tiếp nhiều ca khúc hot, còn ký thêm hợp đồng với vài ngôi sao. Tôn Thụ Lập thông qua kịch truyền thanh "Bến Thượng Hải” phát hiện ra năng lực của Trương Hợp Hoan. Sau này cơ duyên xảo hợp, hai người lại trở thành quan hệ cấp trên cấp dưới. Tôn Thụ Lập ưu đãi người tài, Trương Hợp Hoan cũng lập hạ nhiều công lao cho ông. Có thể nói Trương Hợp Hoan có thể rời xa Tôn Thụ Lập, Tôn Thụ Lập lại có chút không rời xa được Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi không nản lòng, có chức vị hay không cũng đều giống nhau. Tôi vẫn sẽ vẹn toàn trước sau, quay chụp xong “Tầm tần ký”, sẽ không bỏ gánh giữa đường.”
Tôn Thụ Lập tràn đầy cảm xúc gật đầu, thằng nhóc này đủ hiểu biết. Ông đứng dậy đi đến bên người Trương Hợp Hoan, vỗ vỗ bờ vai cậu nói: “Nhưng tình hình hiện tại, cậu phải rời khỏi Trung tâm chế tác kịch truyền hình một đoạn thời gian. Chờ qua thời gian nổi bật này, tôi sẽ điều cậu về.”
Trương Hợp Hoan nói: “Ý của ngài là tôi tạm rời khỏi đài truyền hình?”
Tôn Thụ Lập lắc lắc đầu nói: “Không phải rời khỏi đài truyền hình. Tôi định cho cậu đi nơi khác rèn luyện, như vậy cũng có thể ngăn chặn miệng lưỡi bên ngoài. Đối với cậu mà nói cũng không phải là chuyện gì xấu. Lúc trước không phải cậu cũng từng hoạt động ở tổ hoạt động bên ngoài sao?”
Tròng mắt Trương Hợp Hoan xoay chuyển, đây là một đêm về lại vạch xuất phát. Trực tiếp cho cậu trở về con số 0 khi mới vừa tới đài truyền hình Nam Giang. Ngựa tốt không ăn cỏ phía sau. Nếu hiện tại trở về kênh giải trí thì cậu không có hứng thú.
Tôn Thụ Lập nhìn thằng nhóc này nửa ngày không có phản ứng, biết cậu cũng sĩ diện, nhắm chừng không bỏ xuống được mặt mũi. Lần xử phạt này quả thật có chút nặng, giọng điệu càng thêm ôn hoà: “Nếu không thì chính cậu chọn, cậu muốn đi kênh nào?”
Trương Hợp Hoan cân nhắc một chút, cảm thấy cậu có đi kênh nào cũng đầy mất mặt. Thực sự có bốc đồng muốn cụp mông chạy lấy người. Nhưng nếu chạy lấy người thì quả thực xin lỗi Tôn Thụ Lập. Thế gian có nhiều thiên lý mã, nhưng không có nhiều Bá Nhạc. Lão Tôn chính là Bá Nhạc của cậu, cho dù cậu có đi cũng phải báo đáp ơn tri ngộ của ông.
Tôn Thụ Lập bỗng nhiên nói: “Nếu không cậu đi tiến tu hai tháng cũng được.”
Trương Hợp Hoan ngẩn ra một chút, tiến tu? Lão Tôn muốn đưa cậu đi tiến tu? Đây cũng có thể xem là một biện pháp giải quyết tốt.
Tôn Thụ Lập có ý đưa Trương Hợp Hoan đi Vệ thị tỉnh tiến tu. Thời gian không lâu, hai tháng, vừa vặn đợi trận phong ba này qua đi. Trước kia ông chính là chủ nhiệm của Trung tâm kịch truyền hình Vệ thị tỉnh. Muốn sắp xếp một người đi tiến tu dễ như ăn một bữa sáng. Thật ra cho dù ông không ra mặt, Trương Hợp Hoan cũng có thể tự mình thu phục.