Kiều Thắng Nam hiểu được tính cách Trương Hợp Hoan, cũng rõ quan hệ giữa cậu và An Nhiên, cho nên lo lắng cậu sẽ lén đối phó với Nhạc Khai Sơn.
Trương Hợp Hoan nói: “Cô yên tâm đi, người không phạm tôi tôi không phạm người.Tôi làm việc biết chừng mực. Ngược lại cô cần phải cẩn thận một chút. Nằm vùng tập đoàn Thiên Đại lâu như vậy, lần này công khai thân phận, có thể sẽ bị người khác ghi hận không?”
Kiều Thắng Nam cười nói: “Ông ta không có lá gan lớn như vậy.”
“Tôi vẫn không hiểu, chẳng lẽ Nhạc Khai Sơn có ba đầu sáu tay. Làm nhiều chuyện xấu như vậy chẳng lẽ các cô không bắt được một nhược điểm nào của ông ta?”
Kiều Thắng Nam nói: “Đây chính là chỗ giảo hoạt của ông ta. Tôi vẫn khuyên anh một câu, nói An Nhiên không cần phát sinh xung đột với ông ta.”
“Không phải An Nhiên muốn phát sinh xung đột với ông ta, mà là ông ta từng bước ép sát. Ngoại trừ hợp đồng của Tân Hoạ không nói, chỉ cần khoản nợ của tập đoàn Thiên Đại cũng có thể làm An Nhiên suy sụp.”
Kiều Thắng Nam thở dài nói: “Mọi chuyện trên thế gian không có gì là ngẫu nhiên, ông ta làm như vậy là có mục đích gì?”
Trương Hợp Hoan nói: “Có một số tên bại hoại làm việc căn bản không cần lý do.”
Kiều Thắng Nam lắc lắc đầu: “Có nhân ắt có có quả. Nhạc Khai Sơn sẽ không làm chuyện không có nguyên nhân. Đúng rồi, An Nhiên có nhớ được chuyện gì hay không?”
“Lạc Thanh Dương vẫn chưa cho cô ấy cái gì, cũng không dặn dò gì cả. Quan hệ giữa hai mẹ con cô ấy cũng không hoà hợp. An Nhiên cho rằng Lạc Thanh Dương phản bội gia đình, luôn nghĩ bà ấy là tình nhân của Nhạc Khai Sơn.”
Kiều Thắng Nam nói: “Anh từng nói cha của An Nhiên ngồi tù mười lăm năm, còn ba năm nữa sẽ ra tù.”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu, chuyện này chính miệng An Nhiên nói cho cậu. An Nhiên hẳn là sẽ không nói dối. Cho dù tình báo có sai cũng là do Lạc Thanh Dương nói cho cô.
Kiều Thắng Nam nói: “Chúng ta tra một lần nữa tư liệu giữa hai mẹ con cô ấy. Cha của An Nhiên gọi là An Quốc Quyền, mười sáu năm trước gặp phải tai nạn nên tử vong. Chuyện này mâu thuẫn với tin tức An Nhiên nói cho chúng ta. Cũng không tra ra được tin tức nào khả nghi.”
“Nếu nói như vậy, Lạc Thanh Dương vẫn đang nói dối An Nhiên. An Quốc Quyền đã sớm chết, bà ấy chỉ muốn giữ lại cho An Nhiên một tia hy vọng?”
Kiều Thắng Nam lắc lắc đầu nói: “Tôi không cho là như vậy. Chúng ta lập giả thiết một chút, nếu Lạc Thanh Dương không nói dối An Nhiên, cha của An Nhiên thật sự còn sống. Như vậy khi ông ấy ra tù biết được tin tức này sẽ có phản ứng như thế nào? Có phải Nhạc Khai Sơn biết được điều gì hay không?”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi trở về sẽ hỏi cô ấy.”
Trương Hợp Hoan đã vài ngày chưa đến đơn vị, việc xử lý cậu đã được thông báo. Hiện tại đã không còn đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm văn phòng. Vốn dĩ cậu cũng không thể tiếp tục chiếm cứ chức vụ này. Lúc Trương Hợp Hoan đi thu thập đồ, Tề Tuệ tiến vào, theo thói quen gọi một tiếng Trương chủ nhiệm.
Trương Hợp Hoan nói: “Hiện tại tôi không còn là Trương chủ nhiệm rồi, cô cứ gọi tên của tôi đi.”
Tề Tuệ nói: “Không cần nản lòng, dừng lại trong thời gian ngắn là để có thể tiến xa hơn trong tương lai. Dù sao tôi cũng tin tưởng tài hoa của anh khẳng định sẽ không bị mai một.”
Trương Hợp Hoan để đồ vào trong hộp giấy.
Tề Tuệ nói: “Đừng thu dọn nữa, Tôn đài trưởng cũng không nói sẽ tịch thu văn phòng của anh, càng không nói sẽ bổ nhiệm chủ nhiệm văn phòng mới.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi cũng không thể tiếp tục ở lại nơi này được.”
Tề Tuệ nói: “Anh đi đến văn phòng của Tôn đài trưởng trước đi, ông ấy tìm anh.”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu, tạm dừng công việc trong tay, đi đến văn phòng đài trưởng trước.
Tôn Thụ Lập thấy cậu tiến vào, bảo cậu ngồi xuống. Trương Hợp Hoan lặng lẽ quan sát sắc mặt của ông một chút, cảm giác thấy vẫn bình thường. Thật ra Trương Hợp Hoan vẫn mang lòng áy náy với Tôn Thụ Lập. Cậu biết bởi vì chuyện của cậu mà gây không ít phiền toái cho lão Tôn.
Tôn Thụ Lập nói: “Chịu trở về đi làm rồi?”
Trương Hợp Hoan nói: “Có đi làm hay không cũng không sao cả, chủ yếu là tôi luyến tiếc vị lãnh đạo tốt như ngài.”
Tôn Thụ Lập chỉ vào cậu nói: “Thằng nhóc thối, cậu chọc cho tôi không ít phiền toái.” Cầm lấy mấy bức thư tố cáo: “Mông còn chưa sau khô, mấy cái này lại tới nữa. Đến cuối cùng cậu đắc tội với bao nhiêu người?”
Trương Hợp Hoan nói: “Đó là vì có người cố ý nhằm vào tôi.”
Tôn Thụ Lập nói: “Người trẻ tuổi đối nhân xử thế, không nên gây thù chuốc oán quá nhiều. Cậu có tài hoa không phải là giả, nhưng trước khi cánh chim cứng cáp không nên quá sức kiêu ngạo, dễ bị người khác ghen ghét.” Ông cũng cho rằng chuyện này là có người cố ý nhằm vào Trương Hợp Hoan, nhưng ruồi bọ không bu vào trứng không thối. Nếu đã có người nhằm vào cậu, khẳng định bản thân cậu có vấn đề.