Nhạc Khai Sơn nói: “Nhất thời là nhất thời. Tôi ngược lại muốn nhìn xem xem, tâm lý của cô gái nhỏ này mạnh đến bao nhiêu.” Lúc nói lời này, hai mắt ông bắt đầu nhìn mây bay ngoài cửa sổ, xẹt qua một tia ưu thương mà người khác không nhìn ra được.
Nguy cơ nợ nần của tập đoàn Thiên Đại đã được giải quyết, An Nhiên biết là do Sở Thất Nguyệt ra tay, tâm tình có chút phúc tạp. Bởi vì cô biết lần này Sở Thất Nguyệt đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi không phải cho cô.
Hai người đứng trong văn phòng có cửa sổ sát đất, quan sát cảnh phố thị Nam Giang phồn hoa.
An Nhiên nhỏ giọng nói: “Thất Nguyệt, cô không cần phải làm như vậy.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Tôi cũng không phải đơn thuần là vì giúp cô. Tôi đã tìm người tiến hành đánh giá toàn diện đối với tập đoàn Thiên Đại, Thiên Đại vẫn rất có tiềm lực. Tôi thấy được sự phát triển sau này của Thiên Đại. Người làm ăn dựa trên lợi ích, tôi sẽ không làm cuộc làm ăn lỗ vốn.”
Môi anh đào của An Nhiên ngập ngừng một chút, rốt cuộc cũng có dũng khí nói: “Cô là vì cậu ấy. Cô biết cậu ấy khẳng định sẽ giúp tôi, cho nên…”
Sở Thất Nguyệt dùng ánh mắt ngăn cản An Nhiên tiếp tục nói.
An Nhiên nói: “Thất Nguyệt, thực xin lỗi, tôi thực sự không nghĩ tới chuyện phá hư cảm tình giữa hai người. Chuyện lần này mang đến cho hai người nhiều phiền toái, về sau tôi sẽ giữ khoảng cách với cậu ấy.”
Sở Thất Nguyệt cười lạnh nhạt: “Cô thật là, vấn đề giữa chúng tôi từ trước đến giờ không liên quan đến cô. Tôi cũng không có gì với anh ấy. Nam chưa cưới, nữ chưa gả, cả hai đều có quyền lựa chọn. Tôi cũng không có tư cách đi quản chuyện anh ấy qua lại với ai.”
“Nhưng mà.”
Sở Thất Nguyệt nắm đầu vai cô nói: “Không có nhưng mà gì cả. Nếu có một ngày tôi và anh ấy không tu thành chính quả thì cô cũng không phải là nguyên nhân. Cho nên tôi và cô vĩnh viễn là bạn.”
An Nhiên không nói gì, trong lòng vừa áy náy vừa cảm động.
Sở Thất Nguyệt nói: “Đúng, vốn dĩ tôi ra tay giúp cô giải quyết nợ nần quả thực là có lòng riêng. Buổi tối hôm đó lúc tôi thấy hai người ở cùng một chỗ, tôi đã từng nghĩ đến việc rời đi. Tôi cũng rõ với tình huống trước mắt cô cần sự giúp đỡ, cần một người ở bên an ủi. Nhưng có một số việc cũng không phải nói buông là có thể buông.”
“Là tôi có lỗi với cô.”
Sở Thất Nguyệt cười nói: “Cô không có lỗi với tôi, tôi còn chưa nói xong. Nếu tôi không ra tay giúp cô giải quyết vấn đề của Thiên Đại, Trương Hợp Hoan cũng sẽ dùng tất cả các biện pháp giúp cô giải quyết. Hai người sẽ vì chuyện này mà đến càng gần bên nhau, tôi và anh ấy sẽ trở nên ngày càng xa. Nói thật ra tôi giúp cô cũng xuất phát từ lòng riêng.”
An Nhiên nhìn Sở Thất Nguyệt, cô cũng nghĩ tới chuyện này, chỉ là không nghĩ tới Sở Thất Nguyệt sẽ trực tiếp nói với cô.
Sở Thất Nguyệt thở dài nói: “Vẫn là không buông được anh ấy. Có thể là do kiếp này đã định vậy.” Sau đó ý vị thâm trường liếc mắt nhìn An Nhiên: “Cô cũng giống vậy, đành xem hai chúng ta ai có thể độ kiếp thành công.”
An Nhiên bỗng nhiên cảm thấy một trận đầu choáng mắt hoa, thân thể nghiêng ngả một chút. Sở Thất Nguyệt phát hiện tình huống của cô, vội đỡ lấy: “Làm sao vậy?”
Trong đầu An Nhiên dần hiện ra một đoạn ký ức, tất cả đều là lúc cùng mẹ bên nhau, cô lắc lắc đầu: “Không có gì, chỉ là có chút hoảng hốt.”
Sở Thất Nguyệt đỡ An Nhiên đi đến ngồi xuống bên sô pha, để cô nghỉ ngơi trong chốc lát rồi đứng dậy rót cho cô một ly nước.
Những ngày này An Nhiên vẫn đang trốn tránh ký ức ở cùng một chỗ với mẹ. Cũng không biết vì sao, tất cả chuyện cũ đột nhiên xuất hiện trong đầu. Nhớ lại khi nhỏ mẹ đối tốt với cô, nhớ lại nơi hai người từng ở lúc mới đến Nam Giang.
Cô nhớ rõ năm đó lúc chuyển nhà, cô khóc lớn náo lớn, nói sao cũng không muốn rời khỏi. Cô luyến tiếc sân vườn đầy hoa cỏ, luyến tiếc những bức vé nguệch ngoạc của cô trên tường. Tiếng của mẹ vẫn vang vọng bên tai: “An Nhiên, nơi này vẫn luôn là nhà chúng ta. Sau này con muốn trở về lúc nào thì trở về.”
Cổ họng Nhâm Thuần khôi phục, hôm nay bắt đầu đến phòng làm việc luyện tập. Tần Hồng có thể chỉ đạo cho cô rất nhiều kỹ xảo chuyên nghiệp. Hôm nay trong quá trình luyện tập, Tần Hồng cảm thấy năng lực quản lý giọng hát của Nhâm Thuần rõ ràng có tiến bộ. Hơn nữa cao âm của cô tựa như trở nên rắn chắc hơn trước kia.
Tần Hồng tỏ vẻ có thể nghỉ ngơi một chút, Nhâm Thuần cũng cảm thấy trạng thái của bản thân hôm nay không tệ: “Chị Hồng, hôm nay em hát như thế nào?”
Tần Hồng cười nói: “Rất tuyệt, cảm giác trạng thái của em hôm nay là tốt nhất.”
“May mắn được chị Hồng chỉ đạo.” Nhâm Thuần ngày càng biết ăn nói.
Tần Hồng nói: “Chị cũng không chỉ đạo được em cái gì, thiên phú của em vốn dĩ đã mạnh. Chỉ cần dựa theo kế hoạch của Trương tổng, không cần bao nhiêu thời gian em sẽ trổ hết tài năng, trở thành ngôi sao mới của giới ca hát.”