Trương Hợp Hoan nói: “Phan đài trưởng, tôi thật sự muốn nhờ ông giúp chút việc nhỏ.”
Phan Khải nói: “Cậu đã mở miệng, tôi cũng không thể không giúp. Nhưng nếu cậu thật sự muốn tạo thanh thế, nhất định phải nghĩ biện pháp ở cấp trên.”
Trương Hợp Hoan gật gật đầu, cậu nghĩ tới Kiều Thắng Nam. Bọn họ cùng đồng lòng ở phương diện đối phó Nhạc Khai Sơn, khác biệt duy nhất chính là cậu sẽ không chừa thủ đoạn.
Tập đoàn Sơn Thuỷ trong một đêm bị dư luận đưa lên đầu sóng ngọn gió. “Đánh thẳng chân tướng” của Vệ thị tỉnh, “Ngắm nhìn Nam Giang” của đài truyền hình Nam Giang, “Tiêu phí thời gian” của đài phát thanh Nam Giang. Còn có nhiều toà soạn, báo chí liên quan đồng loạt đưa tin về sự kiện của tập đoàn Sơn thuỷ. Nhà đất của Tập đoàn Sơn Thuỷ có vấn đề về chất lượng lần lượt bị làm sáng tỏ.
Cùng lúc đó tin tức về khoản nợ công và vay nặn lãi của tập đoàn Sơn Thuỷ cũng bị đào móc ra.
Tại tổng bộ tập đoàn Sơn Thuỷ vừa mới họp xong hội nghị xoay xung quanh những dư luận này. Sau khi tan họp, chủ tịch Nhạc Khai Sơn ngồi trong phòng hội nghị, chậm chạp không rời đi. Trên mặt u ám không mây, mọi người đều có thể nhìn ra tâm trạng ông không tốt. Trước kia cũng có không ít truyền thông đưa tin tức phản đối về tập đoàn, nhưng tập trung như thế này, từ trước đến nay lại là lần đầu tiên.
Chuyện này quá đột ngột, nhưng cũng không phải là ngẫu nhiên.
Quý Minh Quang đi từ bên ngoài vào, cung kính nói: “Ngài Nhạc, ngài tìm tôi?”
Nhạc Khai Sơn lạnh lùng nói: “An Nhiên vẫn chưa về công ty?”
Quý Minh Quang gật gật đầu nói: “Lúc trước thái độ huỷ hợp đồng của cô ấy cực kỳ kiên quyết, hơn nữa, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?” Nhạc Khai Sơn không kiên nhẫn hỏi.
Quý Minh Quang nói: “Ngài Nhạc, lúc trước ngài có từng nói chuyện nợ nần của tập đoàn Thiên Đại. Đã có người ra tay giúp chúng ta giải quyết.”
“Cái gì?” Nhạc Khai Sơn ngây ngẩn cả người. Tập đoàn Thiên Đại nợ bên ngoài hơn hai trăm triệu tệ, ai sẽ có thực lực như vậy, nói giải quyết là giải quyết? Hơn nữa trước đó đã đạt thành ý đồ với ông ta.
Quý Quang Minh nói: “Tiền chúng ta vay vẫn còn chưa vào tài khoản, có người lấy một khoản tiền ra giải quyết chuyện nợ nần của tập đoàn Thiên Đại cũng thu mua toàn bộ tập đoàn Thiên Đại.”
“Ai? Tôi hỏi cậu là ai?” Nhạc Khai Sơn phẫn nộ rít gào.
“Tôi đã hỏi thăm, cô ấy tên là Sở Thất Nguyệt, là chủ tịch cũ của tập đoàn Hoa Phương. Còn có thân phận khác là bạn gái Trương Hợp Hoan.”
Nhạc Khai Sơn đứng dậy: “Bạn gái Trương Hợp Hoan? Không phải bạn gái của cậu ta là An Nhiên hả?”
Quý Quang Minh nói: “Chuyện cụ thể tôi cũng không quá rõ ràng, nhưng mà người ta còn chưa kết hơn, cùng lúc kết giao với vài người bạn gái cũng là chuyện bình thường.”
“Khốn kiếp!” Nhạc Khai Sơn hung tợn mắng, trên mặt bộc lộ gương mặt hung ác nhìn thẳng Quý Quang Minh. Làm cho Quý Quang Minh không rét mà run, không biết lời nói vừa rồi lại có thể chạm đến nghịch lân của ông ta. Thật sự không rõ đến tột cùng Nhạc Khai Sơn có cảm tình như thế nào với An Nhiên. Trước đó chỉ biết An Nhiên là con gái nuôi của ông, chẳng lẽ là vì yêu sinh hận. Bởi vì không thể có được nên không tiếc huỷ diệt sao? Hắn ở chung với Nhạc Khai Sơn nhiều năm, vẫn không thể hiểu được người này. Nhạc Khai Sơn người này có lòng dạ quá sâu.
Nhạc Khai Sơn nói: “Trương Hợp Hoan, cậu ta sao có thể có năng lực lớn như vậy?”
Quý Quang Minh nói: “Tôi nghe nói phía trên cậu ấy có người. Lần trước chuyện ở Giai Thành chính là có lãnh đạo ra mặt hỗ trợ giải quyết.”
Nhạc Khai Sơn nói: “Tra xem đến cùng cậu ta có bối cảnh gì? Lần này nhiều tin tức phản đối như vậy cũng không phải là hiện tượng ngẫu nhiên.” Ông có chút buồn bực day mũi. Đối với thằng nhóc Trương Hợp Hoan này, ông vẫn luôn không để vào mắt. Thật sự không thể tưởng tượng được cậu ta có năng lực lớn như vậy. Cho dù thừa nhận hay phủ nhận thì nguy cơ của tập đoàn Thiên Đại đã được giải trừ. Có thể làm cho Sở Thất Nguyệt lấy ra ba trăm triệu tệ hoá giải nguy cơ lần này, đủ để chứng minh quan hệ giữa cô ta và Trương Hợp Hoan không đơn giản.
Chuyện hậu cần Giai Thành bị tố cáo chính là do thủ hạ của Nhạc Khai Sơn làm. Vốn định thông qua chuyện này dạy dỗ Trương Hợp Hoan một chút, nhưng không nghĩ tới đối phương phản kích nhanh chóng và trực tiếp như thế.
Quý Quang Minh nói: “Ngài Nhạc, thật ra An Nhiên chỉ là một diễn viên mới, hợp đồng của cô ấy không quan trọng như vậy.”
Nhạc Khai Sơn tức giận nhìn Quý Quang Minh, buộc hắn nuốt nửa câu còn lại vào: “Cậu chỉ cần nhớ kỹ cho tôi, tôi muốn nó phải chấp hành xong hợp đồng.”
Quý Quanh Minh nói: “Nếu cô ấy kiên trì huỷ hợp đồng thì sao?”
“Vậy thì kiện!”
Quý Quang Minh nhịn không được nói: “Chuyện lớn như tập đoàn Thiên Đại bọn họ cũng có thể giải quyết, nếu Sở Thất Nguyệt lại ra tay, chỉ sợ huỷ hợp đồng cũng không phải là chuyện gì lớn.”