Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 793 - Chương 793: Dấu Vết Để Lại (5)

Chương 793: Dấu vết để lại (5) Chương 793: Dấu vết để lại (5)

Sau khi Mục Tích Xuân rời khỏi, Trương Hợp Hoan đưa phương án quảng bá cho Tần Hồng. Hỏi một chút chuyện làm thủ tục xuất ngoại của Nhâm Thuần, Nhâm Thuần nói cho cậu biết tất cả đã chuẩn bị xong. Phía Hàn Quốc Trương Hợp Hoan cũng đã giúp cô liên hệ thoả đáng. Cuối tuần cô có thể bay đến đó tham gia tập huấn đặc biệt của JYP. Thời gian tạm định là một tháng, Tần Hồng sẽ cùng đi với cô. Vừa vặn nhân cơ hội này khảo sát Hàn Quốc một chút.

Tần Hồng nhắc tới Hàn Bảo Nhi, cô đề nghị lần tập huấn ngắn hạn này cũng mang Hàn Bảo Nhi theo. Trương Hợp Hoan thấy có đạo lý, để Hàn Bảo Nhi tiếp xúc một chút với phong cách Hàn Quốc cũng không phải là chuyện xấu.

Lúc đang trao đổi sắp xếp thời gian thì An Nhiên gọi điện thoại tới, nói cho Trương Hợp Hoan dường như cô nhớ tới chuyện gì đó, bảo Trương Hợp Hoan đi cùng cô đi xem.

Trương Hợp Hoan vừa mua một chiếc việt dã BJ, chiếc BJ 212 trước kia thật sự quá xấu. Cậu biết An Nhiên ở cùng với Sở Thất Nguyệt, trước tiên hỏi có phải cô đang ở với Sở Thất Nguyệt hay không. Biết được Sở Thất Nguyệt đang ở một mình lúc này mới đi đón cô.

Trương Hợp Hoan đi vào bãi đỗ xe tập đoàn Thiên Đại, An Nhiên mặc một thân đồ da màu đen đi tới. Nhìn thấy Trương Hợp Hoan đổi xe mới, cô ngẩn ra một chút, xác nhận bên trong là Trương Hợp Hoan lúc này mới mở cửa xe ngồi xuống.

Trương Hợp Hoan đưa tay muốn giúp cô thắt dây an toàn, An Nhiên từ chối ý tốt của cậu. Cô không muốn quan hệ của bọn họ lại tiếp tục ái muội như vậy, bởi vì cô cảm thấy thật sự có lỗi với Sở Thất Nguyệt.

Trương Hợp Hoan cười nói: “Nhớ tới cái gì?” Trước đây cậu dùng Thẻ tra dấu vết trên người An Nhiên, hy vọng có thể giúp An Nhiên nhớ lại một số ký ức. Cậu có một loại dự cảm, cái chết của Lạc Thanh Dương càng giống như là bị diệt khẩu. Bà nhất định đã nắm giữ được nhiều chứng cứ, nếu cậu có thể đi sớm tới Nam Giang gặp bà, có lẽ Lạc Thanh Dương sẽ đưa chứng cứ vào tay cậu.

An Nhiên nói: “Tôi nhớ tới một chỗ lúc nhỏ từng ở.”

Trương Hợp Hoan nói: “Lúc nhỏ?”

An Nhiên gật gật đầu: “Đại khái mười lăm năm trước, tôi và mẹ từng ở đó hai năm, ở đó có rất nhiều hồi ức.”

“Lần cuối cùng cô đến đó là lúc nào?”

An Nhiên lặng lẽ, sau khi chuyển nhà cô chưa từng trở về. Bởi vì khoảng cách rất xa, bên trong khu Ninh Giang. Trước kia nơi đó vẫn là một mảnh đường trống, phố ngõ nhỏ hẹp. Qua mười lăm năm, không biết đã bị phá bỏ hay chưa. Cho dù chưa bị khai phá, bản thân cũng có khả năng tìm không ra.

Trương Hợp Hoan cổ vũ nói: “Cô cẩn thận ngẫm lại, có lẽ chúng ta sẽ tìm được.”

An Nhiên nói: “Tôi không biết vì sao lại muốn tới đó? Hôm nay nơi đó luôn xuất hiện trong đầu của tôi, còn rất rõ ràng.”

Trương Hợp Hoan nói: “Gần đây mẹ cô có nhắc đến nơi đó không?”

An Nhiên mặt đầy hoảng hốt nói: “Hình như từng nhắc đến, bà nói chúng tôi khi đó sống nương tựa lẫn nhau, là thời gian hạnh phúc nhất đời bà.” Không biết từ khi nào cô và mẹ lại như hai người xa lạ. Đến cuối cùng cô thậm chí còn chưa kịp hoà giải với mẹ, chuyện này cũng là một đả kích rất lớn với cô.

Dựa theo địa điểm đại khái của An Nhiên, Trương Hợp Hoan lái xe tới địa phương. Trước mắt là một mảng các nhà cao tầng. An Nhiên xuống xe, nhìn toà nhà tước mặt, tràn ngập thất vọng nói: “Tôi nhớ hẳn là ở chỗ này.”

Trương Hợp Hoan nói: “Đi dạo xung quanh một chút, có lẽ sẽ phát hiện gì đó."

Hai người đi xuyên qua khu buôn bán, nhìn thấy hai bên đường phía trước có hai cây cổ thụ loang lổ, An Nhiên nhìn thấy hai cây cổ thụ này nhớ tới rừng cây ấm lúc nhỏ. Cô không tự chủ đẩy nhanh bước chân, Trương Hợp Hoan đi theo, không quên để ý phía sau. Phát hiện trong đám người phía sau có hai người đang theo đuôi.

An Nhiên nói: “Chính là ở đây, hẳn là ở gần nơi này.”

Trương Hợp Hoan tiến lên một bước cầm lấy tay cô, thấp giọng nói: “Đừng quay đầu, có người theo dõi chúng ta.”

An Nhiên có chút khẩn trương: “Làm sao bây giờ?”

Trương Hợp Hoan chỉ về nhà vệ sinh công cộng phía trước.

Trương Hợp Hoan đi vào nhà vệ sinh công cộng, hai kẻ theo dõi cũng đi vào. Trương Hợp Hoan đứng đối diện bồn tiểu, hai gã theo dõi một trái một phải đứng hai bên cậu. Trương Hợp Hoan cố ý liếc mắt nhìn xuống.

Đối phương có chút bất mãn trừng mắt nhìn Trương Hợp Hoan. Chính vào lúc này Trương Hợp Hoan đột nhiên ra tay, túm lấy đầu đối phương dùng sức đập xuống dưới. Cạch! Vang lên tiếng va chạm trên bồn tiểu cứng rắn bằng sứ.

Một người khác chuẩn bị ra tay, không đợi hắn ta kéo xong quần, Trương Hợp Hoan đã đánh trúng mặt hắn. Hai kẻ theo dõi bị Trương Hợp Hoan quyền đấm cước đá, ngã sấp trên sàn nhà vệ sinh ướt sũng.

An Nhiên chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Trương Hợp Hoan bước nhanh đi ra, cô chạy nhanh đến hỏi: “Sao rồi?”

Khoé môi Trương Hợp Hoan hiện lên nụ cười mỉm: “Chạy thanh thôi.” Rồi nắm tay An Nhiên chạy nhanh về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment