Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 794 - Chương 794: Đảo Ngược (1)

Chương 794: Đảo ngược (1) Chương 794: Đảo ngược (1)

Đi được một khoảng cách, phát hiện hai người theo dõi không tiếp tục đuổi theo.

Trương Hợp Hoan cười nói: “Tôi quên rửa tay rồi.”

An Nhiên đỏ mặt đánh cậu một chút, chủ động nắm lấy cổ tay cậu nhưng lập tức lại buông ra, trong đầu xuất hiện ánh mắt của Sở Thất Nguyệt.

An Nhiên chỉ vào một dãy nhà dân cũ phía trước nói: “Vậy ở chỗ đó” Dãy nhà đó chính là nơi cô từng sống trong ký ức.

Trương Hợp Hoan nhìn theo hướng cô ấy chỉ, thấy một dãy nhà dân thấp bé cũ nát, tạo nên sự tương phản rõ nét với những tòa nhà cao tầng xung quanh. Nhắm chừng dãy nhà dân này đang chờ bị phá bỏ, chỉ sợ không lâu sau nó sẽ không còn tồn tại nữa. Theo sự nâng cấp của thành phố thay đổi của triều đại, những ký ước trong quá khứ đã trở nên càng ngày càng ít.

An Nhiên dựa vào kí ức còn sót lại, cô đi vào khu dân cư này dọc theo con hẻm nhỏ. Phần lớn cư dân ban đầu ở khu này đã chuyển đi. Những căn nhà này cơ bản đều cho công nhân nhập cư gần đó thuê, cho nên khu vực xung quanh có vẻ lộn xộn.

Quần áo Trương Hợp Hoan và An Nhiên gọn gàng đi vào trong. Hai người rõ ràng không thuộc về nơi này, người qua đường đều nhìn lại bằng ánh mắt tò mò.

An Nhiên dừng chân lại ở cuối con hẻm. Chỉ vào cửa sân phía bên phải, có chút kích động nói: “Là chỗ này.”

Cửa sân bị khóa, Trương Hợp Hoan nhìn nhìn xung quanh. Đầu tiên bế An Nhiên lên, sau đó lùi về phía sau hai bước. Cậu chạy lấy đà một cái liền thuận lợi leo lên tường, nhẹ nhàng nhảy vào sân, sau đó lại bế An Nhiên xuống dưới.

Tuy là đầu mùa xuân, nhưng cảnh tượng bên trong sân nhỏ đã tràn đầy sức sống. Bên trong trưng bày hơn chục bồn hoa, vừa nhìn đã biết nơi này thường xuyên có người chăm sóc. Sân nhỏ trong ký ức của An Nhiên chính là bộ dạng này. Đã mười lăm năm trôi qua, thời gian ở đây dường như đã đóng băng. Dường như tất cả đều không có gì thay đổi, cô thậm chí còn nhớ rõ cảnh mình chơi đùa ở mọi ngóc ngách trong sân.

An Nhiên có thể chắc nhắn, mẹ cô hẵn là đã đến nơi này. Cửa phòng cũng bị khóa chặt, cửa sổ bị rèm cửa che kín. Từ bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

An Nhiên nói: “Tôi không có chìa khóa.”

Trương Hợp Hoan chuẩn bị phá cửa xông vào, nhưng cậu lại nhớ ra cái gì đó. Trước tiên đi đến bên cửa sổ, đưa tay ra kéo một phát, cửa sổ liền mở ra. Bên trong thế mà không có chốt.

Vẻ mặt An Nhiên kinh ngạc, không thể tin được cửa sổ có thể mở ra dễ dàng như vậy. Trương Hợp Hoan nói: “Đừng nhìn tôi, chủ nhân ở đây cẩu thả quá.” Trong lòng lại hoài nghi đã có người đến trước bọn họ. Nếu thực sự đã có người tới, cho dù có chứng cứ chỉ sợ cũng đã bị người khác lấy mất.

Hai người từ cửa sổ đi vào trong phòng. An Nhiên nhìn những bức vẽ xấu trên tường, tất cả đều là tác phẩm hồi còn nhỏ của cô. Thì ra mẹ cô đều cất giữ mọi thứ ở đây. Trong lúc nhất thời cô không kìm nén được xúc động trong lòng, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Trương Hợp Hoan nói: “Em đừng vội khóc, bình tĩnh một chút. Cẩn thận ngẫm lại mẹ em đã nói cái gì với em?”

An Nhiên nhẹ nhàng vuốt những bức tranh xấu trên tường, giống như được trở về hồi còn bé. Càng nhớ lại, cô càng cảm nhận rõ ràng tình yêu thương của mẹ dành cho mình. Nhớ đến những tranh chấp bao năm qua với bà, trong lòng cô càng khổ sở. Rất muốn gọi một tiếng mẹ, nhưng đáng tiếc là không còn cơ hội.

Trương Hợp Hoan tìm kiếm khắp nơi, hy vọng có thể tìm được manh mối hữu ích. Cậu không phải là trinh sát hình sự chuyên nghiệp, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Dù sao là có thể điều tra tất cả những nơi có thể tìm kiếm.

An Nhiên nói: “Bức tranh kia, là vẽ lên sau này.”

Trương Hợp Hoan nhìn theo hướng cô ấy chỉ, thấy An Nhiên đang chỉ vào bức tranh vẽ một cô bé chơi thả diều. Nếu không phải có cô ấy chỉ, thì người ngoài rất khó nhìn ra. Trương Hợp Hoan đưa tay sờ vào bức tranh, cảm thấy trên tường không có gì khác thường.

Cô bé đang cầm một chiếc diều hình tam giác, giống như một mũi tên chỉ lên mái nhà.

Trương Hợp Hoan tìm hai cái ghế, xếp chồng lên nhau. An Nhiên vịn giúp cậu, để cậu trèo lên. Đưa tay sờ sờ trần nhà, tháo đèn chiếu trên trần nhà. Đưa điện thoại di động vào bên trong lỗ thủng để thăm dò, quay chụp một chút tình tình bên trong.

Xem xét từng bức ảnh, phát hiện bên trong thế mà có cất giấu một cái túi vải. Trương Hợp Hoan cực kỳ bất ngờ, không cần phải nói, Lạc Thanh Dương thực sự đã cất giấu đồ vật ở đây. Được cất giữ ở một nơi bí mật như vậy, nhất định đồ vật bên trong phải khá quan trọng.

Trương Hợp Hoan đưa tay đi vào, mò mẫm trong chốc lát, lấy ra một cái túi vải. Ngay khi cậu vừa lấy cái túi vải ra, bỗng nhiên nghe thấy An Nhiên hét lên một tiếng thất thanh.

Bình Luận (0)
Comment