Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 795 - Chương 795: Đảo Ngược (2)

Chương 795: Đảo ngược (2) Chương 795: Đảo ngược (2)

Trương Hợp Hoan trong lòng giật mình, quay đầu lại nhìn. Đã thấy một người đàn ông đội mũ trùm đầu đang ôm An Nhiên vào trong ngực, trong tay cầm một con dao ăn kề vào cổ An Nhiên, khàn giọng nói: “Đưa đồ cho tôi, nếu không tôi sẽ giết cô ta.”

Trương Hợp Hoan thầm kêu không ổn, chung quỹ cũng là do cậu bất cẩn. Bọ ngựa bắt ve sầu, chim hoàng tước rình phía sau. Cậu vốn tưởng mình đã thoát khỏi sự truy đuổi của đối phương, nhưng không ngờ còn có một người khác vẫn theo đuôi cậu đến tận đây.

Trương Hợp Hoan lấy cánh tay từ bên trong ra, nói nói người đàn ông: “Bên trong không có gì cả, không tin thì anh tự xem đi.”

“Bớt giở trò.” Người bịt mặt ấn mạnh mũi dao vào cổ An Nhiên, An Nhiên cảm thấy phần cổ nhói đau, cô hét to: “Đừng đưa cho hắn.”

Trương Hợp Hoan thở dài nói: “Anh hãy buông cô ấy ra, tôi sẽ đưa đồ cho anh.” Cậu lấy túi vải ra và nói với người đàn ông: “Chúng ta một tay giao người, một tay giao hàng.”

Đối phương lạnh lùng nói: “Cậu không có tư cách ra điều kiện với tôi. Ném đồ qua đây, tôi tự nhiên sẽ thả cô ta.”

Trương Hợp Hoan lặng lẽ khởi động thẻ tăng tốc, ném cái túi vải trong tay cho người bịt mặt. Người bịt mặt định đưa tay bắt cái túi vải, nhưng thấy Trương Hợp Hoan lao tới với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. Người bịt mặt một tay đẩy An Nhiên ra, túi vải bay về phía hắn ta. Theo lẽ thường hẳn là hắn sẽ một bước cướp được túi vải kia trước Trương Hợp Hoan, nhưng thực tế lại chậm một bước.

Ở trong mắt Trương Hợp Hoan, động tác của đối phương giống như động tác chiếu chậm lại. Tốc độ của túi vải bay trong không trung cũng bị chậm lại rất nhiều. Trương Hợp Hoan giật lại túi vải trước đối thủ, thuận tay ném về phía An Nhiên từ xa. Sau đó chặn đường của người bịt mặt, ngăn cách hắn ta với An Nhiên.

Người bịt mặt vung dao đâm về phía Trương Hợp Hoan. Trương Hợp Hoan nhanh tay lẹ mắt, tránh được con dao và một quyền đấm mạnh vào mặt hắn. Đối phương rên lên một tiếng, lĩnh giáo được sự lợi hại của Trương Hợp Hoan. Hắn không dám tiếp tục ở lại, xoay người nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Bởi vì lo lắng An Nhiên sẽ gặp nguy hiểm, Trương Hợp Hoan không có đuổi theo. Trước tiên đi đến trước mặt An Nhiên: “Em không sao chứ?”

An Nhiên chưa tỉnh hồn lắc đầu, mở túi vải màu lam ra. Nhìn thấy bên trong chứa không ít nhật ký làm việc, trong lòng Trương Hợp Hoan nhất thời kích động. Có lẽ đây là chứng cứ do Lạc Thanh Dương để lại.

Ở đây không thích hợp ở lâu, Trương Hợp Hoan cùng An Nhiên nhanh chóng rời đi.

Bọn họ vừa lên xe, điện thoại di động của An Nhiên liền vang lên. An Nhiên nhìn tên người gọi hiện lên rồi nhỏ giọng nói: “Nhạc Khai Sơn.”

Trương Hợp Hoan gật đầu, ra hiệu cho cô nghe điện thoại. Nhạc Khai Sơn nhanh như vậy đã gọi tới, chứng minh ông ấy có liên quan đến vụ theo dõi vừa rồi.

An Nhiên bật loa ngoài.

“An Nhiên, tôi nghe nói cô đi Ninh Giang?”

An Nhiên lạnh lùng nói: “Cái này thì có liên quan gì tới ông?”

Nhạc Khai Sơn ha ha nở nụ cười: “Tôi đang suy nghĩ về sự việc của Thiên Đại, tôi cũng đã xem xét lại hợp đồng của cô một lần nữa. Thật ra việc này rất dễ xử lý.”

Trương Hợp Hoan cùng An Nhiên liếc mắt nhìn nhau, từ những lời xuôi tai này của Nhạc Khai Sơn đã thấy anh ấy không còn cứng rắn như xưa. Xem ra tất cả những người theo dõi họ trước đây đều là do Nhạc Khai Sơn phái tới.

An Nhiên nói: “Ý ông là gì tôi không hiểu.”

“Không hiểu cũng không sao, Tiểu Trương hẳn là sẽ hiểu. Món đồ kia đối với các người không có tác dụng gì, không bằng các người giao cho tôi.”

An Nhiên cúp điện thoại, Trương Hợp Hoan cười lạnh nói: “Tên tôn tử này đang gấp gáp, xem ra bên trong có nhược điểm của ông ta.” Trong lòng cậu cảm thấy nhẹ nhõm, lần này nhất định phải đưa Nhạc Khai Sơn ra trước công lý, báo thù cho Lạc Thanh Dương.

An Nhiên gật đầu, từ trong túi vải lấy ra một quyển nhật kí làm việc. Lật xem một lượt, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi. Bên trong quyển nhật kí làm việc lại trống trỗng, cô vội vàng kiểm tra quyển khác. Bảy quyển nhật kí làm việc, tất cả đều giống nhau, bên trong ngay cả một chữ cũng không có.

Trương Hợp Hoan nghe vậy cũng là lắp bắp kinh hãi. Vốn dĩ cậu còn chuẩn bị liên lạc với Kiểu Thắng Nam, nhưng có ai nghĩ đến lại xuất hiện loại tình huống này.

An Nhiên có chút không biết làm sao, lẩm bẩm nói: “Không có khả năng, mẹ tôi không có khả năng nhàm chán như vậy.” Vốn tưởng rằng tìm được những đồ vật mà mẹ cô cất ở đây, liền tìm được chứng cứ phạm tội của Nhạc Khai Sơn. Những không nghĩ tới lại có kết quả như vậy.

Trương Hợp Hoan thầm nghĩ trong lòng. Chuyện này tồn tại hai loại khả năng, một là đã có người nhanh chân đến trước lấy đi chứng cứ thật sự. Theo lý thuyết mà nói hẳn không phải là Nhạc Khai Sơn, nếu không ông ấy sẽ không gọi cuộc điện thoại vừa rồi. Còn có một loại khả năng đó là Lạc Thanh Dương căn bản không để lại bất kỳ chứng cứ nào để lật đổ Nhạc Khai Sơn.

Bình Luận (0)
Comment