Nhạc Khai Sơn lại gọi điện thoại đến lần nữa, cách điện thoại cậu cũng có thể cảm giác được giờ phút này ông ấy đang vô cùng khẩn trương.
Trương Hợp Hoan nhận lấy điện thoại từ trong tay An Nhiên, sau khi kết nối: “Tôi sẽ không giao đồ cho anh. Nhưng anh cũng yên tâm, tôi cũng sẽ không đem đồ giao cho cảnh sát."
Từ trong ống nghe truyền đến tiếng hít thở ồ ồ của Nhạc Khai Sơn: “Tiểu tử, cậu phải biết rằng nếu đối nghịch với tôi sẽ có kết cục gì.”
Hiện tại Trương Hợp Hoan hoàn toàn có thể kết luận, Nhạc Khai Sơn cũng không biết bên trong có cái gì. Chính vì như vậy, cậu còn có vốn liếng để cò kè mặc cả với Nhạc Khai Sơn. Có lẽ lúc trước Lạc Thanh Dương lưu lại mấy thứ này mục đích là muốn đe dọa Nhạc Khai Sơn, giá trị tồn tại của mấy thứ này chủ yếu là để uy hiếp tâm lý.
“Tôi có thể đảm bảo rằng bằng chứng này sẽ không bao giờ bị lộ ra ngoài. Đổi lại, cần anh hỗ trợ giải trừ hợp đồng của An Nhiên.”
Im lặng, im lặng hồi lâu, Nhạc Khai Sơn rốt cuộc thở dài nói: “Được! Chẳng qua là cậu muốn cho tôi xem mấy thứ kia mà thôi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Gặp mặt rồi nói sau. Một giờ sau, anh hãy tới studio của tôi.” Kể từ khi đối đầu với Nhạc Khai Sơn tới nay, đây là lần đầu tiên cậu chủ động như vậy.
Sau khi xe chạy lên cầu lớn, An Nhiên mím môi nhìn Trương Hợp Hoan. Bọn họ cũng không tìm được chứng cứ mà mình muốn, chỉ là Nhạc Khai Sơn cho rằng bọn họ đã có chứng cứ.
Trương Hợp Hoan suy nghĩ một chút. Cậu vẫn gọi cho Kiểu Thắng Nam một cuộc điện thoại, nói cho cô ấy nghe chuyện vừa mới xảy ra.
Sau khi Kiểu Thắng Nam nghe xong, tràn đầy quan tâm nói: “Anh đừng tự tiện hành động, chúng ta đã có manh mối mới. Anh làm như vậy rất nguy hiểm, đề phòng nghi phạm chó cùng rứt giậu.”
Trương Hợp Hoan nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận hơn. Nếu ông ấy cho rằng tôi có con bài trong tay, thì tôi cũng không ngại chơi với ông ấy một lần. Trước mắt giải quyết hợp đồng của An Nhiên rồi nói sau.”
Kiểu Thắng Nam hỏi chi tiết về tình hình mấy quyển sổ. Trương Hợp Hoan để cho An Nhiên kiểm tra lại một lần nữa. Bảy quyển sổ tất cả đều trống không, bên trong một chữ cũng không có.
Kiểu Thắng Nam và Trương Hợp Hoan có cùng một suy nghĩ. Những thứ mà bọn họ tìm thấy có khả năng không phải là chứng cứ, nhưng Nhạc Khai Sơn lại có tật giật mình. Nhất định sẽ cho rằng Lạc Thanh Dương đã để lại thứ gì đó, cho nên ông ấy mới muốn lấy được mấy thứ này bằng bất cứ giá nào.
Kiểu Thắng Nam để cho Trương Hợp Hoan thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng cái gọi là chứng cứ do Lạc Thanh Dương lưu lại để làm rối loạn trận tuyến của Nhạc Khai Sơn.
Thời gian này Nhạc Khai Sơn cũng không dễ dàng. Còn về tin tức tiếp theo về tập đoàn Sơn Thủy, hoạt động nợ nần chồng chất của tập đoàn ông ấy cũng đã bị vạch trần, nhiều khoản vay đang phải đối mặt với khả năng thu hồi. Tập đoàn Sơn Thủy đang phát triển mạnh mẽ đột nhiên rơi vào một loạt khủng hoảng, nghe nói là do Nhạc Khai Sơn đã đắc tội một nhân vật lớn nào đó.
Đương nhiên Nhạc Khai Sơn không nghĩ rằng Trương Hợp Hoan lại có năng lượng như vậy. Sau khi Lạc Thanh Dương chết, ông ấy luôn hoài nghi cô ấy đã để lại một số thứ quan trọng nào đó. Ông ấy thậm chí còn tra được Lạc Thanh Dương đã gọi điện thoại cho Trương Hợp Hoan vào đêm trước khi chết.
Nhạc Khai Sơn một thân một mình ngồi trong phòng làm việc, trong lòng lo lắng bất an. Vốn tưởng rằng sau khi Lạc Thanh Dương chết, mọi chuyện đã được xử ký sạch sẽ. Nhưng tất cả lại không suôn sẻ như ông tưởng tượng. Ánh mắt ông dừng lại ở chỗ điện thoại di động, nhớ tới bản thân mình có hai cái điện thoại, chung quy ông vẫn còn lỗ mãng.
Nếu coi như bọn họ thật sự đã tìm được chứng cứ, vậy thì bọn họ sẽ làm như thế nào? Giao cho cảnh sát hay là lợi dụng chứng cứ để cò kè mặt cả với mình?
Nhạc Khai Sơn nhớ lại tình cảnh gặp An Nhiên ở nhà tối hôm đó. Trong mắt An Nhiên tràn đầy căm hận nhìn mình, rõ ràng cô ấy đã coi mình là kẻ thù giết mẹ cô ấy. Nếu quả thật là như vậy, dựa vào tính cách của cô ấy, làm sao có thể lựa chọn thỏa hiệp?
Nhạc Khai Sơn bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, Trương Hợp Hoan và An Nhiên khả năng không có chứng cứ của mình trong tay. Nếu có, bọn họ nhất định sẽ giao nó cho cảnh sát.
Thời gian sẽ chứng minh tất cả, nhưng trong khoảng thời gian này đối với ông mà nói giống như sống một ngày mà dài như một năm.
Nhạc Khai Sơn đến studio music Tân Tinh Vực đúng giờ. Nhưng ông không tiến vào studio, mà ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn trước cửa nhôm ra vào. Bầu trời nắng đẹp, hoa xuân nở rộ bên trong những bồn hoa xung quanh. Một cảnh tượng phồn vinh vui vẻ, Nhạc Khai Sơn từ trong đó nhìn thấy được sức sống bừng bừng. Một mùa như vậy, thời tiết như vậy. Tâm trạng vốn nên vui vẻ, nhưng trong lòng ông lại xám xịt.