Trương Hợp Hoan đến muộn năm phút so với thời gian thỏa thuận, nhờ lễ tân mang hai tách hồng trà ra.
Đi đến ngồi xuống đối diện Nhạc Khai Sơn: “Ngài Nhạc sao không đi vào bên trong ngồi?”
Nhạc Khai Sơn nói: “Bên ngoài rộng rãi sáng sủa.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi còn tưởng rằng ngài Nhạc không thích ánh mặt trời.” Cậu đang ám chỉ Nhạc Khai Sơn không thể nhìn thấy ánh sáng.
Nhạc Khai Sơn cười lạnh nhạt, bưng ly hồng trà lên nhấp một ngụm nói: “Cậu và tôi vốn là người xa lạ, nhưng vì An Nhiên mà có thể gặp nhau.”
Trương Hợp Hoan gật đầu nói: “Điểm xuất phát không giống nhau. Ông chỉ muốn kiểm soát cô ấy, mà tôi thì muốn cho cô ấy tự do.”
Nhạc Khai Sơn hai mắt thâm thúy nhìn Trương Hợp Hoan: “Cậu nghĩ rằng tôi đang hại cô ấy sao?”
“Không phải sao?”
Nhạc Khai Sơn nhẹ nhàng đặt tách trà xuống: "An Nhiên coi tôi là kẻ thù giết mẹ cô ấy."
Trương Hợp Hoan nói: “Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt.”
Nhạc Khai Sơn nói: “Cảnh sát làm việc quang trọng là phải có chứng cứ. Ở ngoài nhìn vào, Thanh Dương chết thì tôi là người có hiềm nghi lớn nhất. Nhưng cậu có biết quan hệ giữa tôi với cô ấy là gì không? Tôi có được như ngày hôm nay, cô ấy đã vì tôi mà trả giá rất nhiều. Nhạc Khai Sơn tôi do dù có vô tình cũng không có khả năng làm ra loại chuyện máu lạnh như vậy.”
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi không có hứng thú đối với ân oán của các người. Nếu Lạc Thanh Dương đã qua đời, ông cần gì phải dồn ép An Nhiên không tha.”
“Tôi dồn ép cô ấy?”
Nhạc Khai Sơn chậm rãi lắc đầu, ông đem một túi văn kiện đẩy đến trước mặt Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan mở túi văn kiện ra, từ trong đó rút ra một phần văn kiện. Đây là một bản báo cáo giám định thân nhân. Trương Hợp Hoan chấn động trong lòng, cậu ý thức được điều gì đó. Khi cậu xem xong toàn bộ văn kiện, biểu cảm trên mặt tràn đầy sự khiếp sợ và không thể tưởng tượng được.
Nhạc Khai Sơn nói: “Cậu không cần phỉa nghi ngờ tính chân thực của báo cáo này. Đúng vậy, tôi là cha ruột của An Nhiên.”
Suy nghĩ của Trương Hợp Hoan rơi vào một mảng hỗn loạn, Nhạc Khai Sơn là cha ruột của An Nhiên. Nếu chuyện này là sự thật, vậy tại sao ông ấy lại đối xử với An Nhiên như vậy?
Nhạc Khai Sơn nói: “Nếu tôi đoán không sai, trong tay cậu và An Nhiên cũng không có chứng cứ bất lợi gì đối với tôi. Bằng không, với tính cách của An Nhiên cô ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hung thủ sát hại mẹ của mình.”
Trương Hợp Hoan xác nhận kết quả báo cáo lại một lần nữa.
Nhạc Khai Sơn nói: “Thật ra trước đây tôi cũng không biết An Nhiên là con gái của mình, cho đến khi người cha trên danh nghĩa của cô ấy là An Quốc Quyền ở Hàn Quốc xảy ra tại nạn xe cộ. Hai mẹ con họ trở về nước, tôi mới biết được chuyện này.”
Trương Hợp Hoan nhấp một ngụm trà nói: “Hổ dữ không ăn thịt con, những việc ông làm với con gái của mình có chút không hợp với lẽ thường.”
Nhạc Khai Sơn lấy ra một tấm ảnh ố vàng đưa cho Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan nhận lấy tấm ảnh. Trong ảnh có bốn người, hai đôi nam nữ trẻ tuổi. Trong đó có một người là Nhạc Khai Sơn, người còn lại là Lạc Thanh Dương. Hai người khác Trương Hợp Hoan chưa từng thấy qua trước đây.
Nhạc Khai Sơn nói: “Người đàn ông này tên An Quốc Quyền, là chồng của Lạc Thanh Dương. Cũng là người bạn thân nhất của tôi, còn đây là vợ của tôi.” Ánh mắt của ông ấy trở nên bối rối mà bi thương, chìm vào chuyện cũ trong ký ức đau buồn.
An Quốc Quyền tính tình hung bạo, sau khi kết hôn với Lạc Thanh Dương thường xuyên dùng bạo lực với cô ấy. Thời gian trôi qua Lạc Thanh Dương khổ không thể tả, thường xuyên tâm sự với người bạn thân nhất của bọn họ là Nhạc Khai Sơn. Thường xuyên qua lại hai người liền nảy sinh tình cảm.
Mặc dù Nhạc Khai Sơn không nói rõ ràng, nhưng Trương Hợp Hoan cũng đại khái có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. Cuối cùng nhất định là Nhạc Khai Sơn cùng Lạc Thanh Dương thông đồng với nhau, đó là một nút thắt bí mật. Từ ẩn ý giữa những lời nói của Nhạc Khai Sơn, giống như cái chết của vợ ông ấy cũng có liên quan đến chuyện này.
Trương Hợp Hoan nói: “An Quốc Quyền đã chết?” Bởi vì cậu nghe An Nhiên nói rằng cha cô ấy đang ở trong tù và sẽ được thả sau ba năm, cho nên cậu mới hỏi như vậy. Kiều Thắng Nam đã đặc biệt làm một cuộc điều tra và tra được tài liệu ghi lại cái chết của An Quốc Quyền. Căn bản không có tin tức gì về việc ông ấy ngồi tù, chuyện này có lẽ là một lời nói dối thiện chí của Lạc Thanh Dương dành cho con gái.
Nhạc Khai Sơn do dự một chút rồi lắc đầu nói: “Lúc đầu tôi cũng cho rằng là như vậy, nhưng hiện giờ tôi hoài nghi ông ấy còn sống.”
Trương Hợp Hoan nhìn Nhạc Khai Sơn, người này thật sự có quá nhiều bí mật. Nhưng bây giờ Trương Hợp Hoan đã bắt đầu tin rằng nhạc Khai Sơn có thể là cha ruột của An Nhiên.