Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 802 - Chương 802: Rời Đi Hay Ở Lại (4)


Lý Vân Phi đã nghe nói về chuyện không vui giữa đài truyên hình Nam Giang và Youku. Giới truyền thông tuy không lớn nhưng loại tin tức này căn bản không thể che giấu được. Khi "Chúng ta là diễn viên" được phát hành lần đầu tiên, tình cờ lại trùng thời điểm với "lf You Are The One". Từng ảnh hưởng tới rating của "lf You Are The One", khiến cho đài truyền hình vệ tinh tỉnh lâm vào đại địch. Tuy nhiên "Chúng ta là diễn viên" không tồn tại được lâu, phát sóng chưa được bao lâu thì scandal của người cố vấn liên tiếp nổ ra, nháo đến mức bị dừng phát sóng.

Lý Vân Phi cho rằng The Voice Of China là tín hiệu cho thấy đài Lam sẽ trở lại. Tình cờ là một chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc do anh đang tham gia sản xuất, cũng được phát sóng vào mùa hè. Đến lúc đó hai chương trình sẽ khó tránh khỏi việc bị lấy ra so sánh với nhau, nếu làm không tốt có thể sẽ lại xảy ra một cuộc chiến đẫm máu.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Lý Vân Phi quả thật thông qua Trương Hợp Hoan hiểu được ý tưởng của chương trình tạp kỹ này. Thật ra buổi thử giọng cho The Voice Of China đã bắt đầu. Lý Vân Phi cảm thấy chương trình này vẫn đi theo con đường cũ của cô gái siêu phàm và chàng trai nhanh nhẹn, nhưng rượu mới bình cũ thì chưa chắc là trò mới.

Lý Vân Phi nói: "Tiểu Trương,'Chúng ta là diễn viên" do cậu lên kế hoạch cực kỳ có sáng tạo. Cậu có tầm nhìn rất độc đáo trong phương diện chương trình tạp kỹ, cậu có cân nhắc đến việc phát triển ở một nền tảng lớn hơn không?”

Bạch Anh cười nói: "Chủ nhiệm Lý, anh đây là công khai cướp người à. Nếu đài trưởng Tôn biết được nhất định sẽ nổi nóng với anh."

Lý Vân Phi nói: "Cũng không phải tôi cố ý đào góc tường của lão Tôn, tôi chỉ đang nói sự thật. Mặc dù đài truyền hình Nam Giang cũng không tệ, nhưng dù sao cũng là nền tảng. Hiện tại chương trình tạp kỹ không có ngôi sao, căn bản không có khả năng gây ra chấn động quá lớn. Cho nên cậu mới lựa chợn hợp tác với đài Lam, ý của tôi là nếu sau này cậu có ý tưởng và sáng kiến tốt, thì có thể suy xét ưu tiên cho truyền hình vệ tinh của chúng tôi một chút. Dù sao chúng ta cũng cùng một tỉnh, tỉnh cảm cũng thân thiết hơn, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cậu nói có đúng hay không?”

Trương Hợp Hoan gật đầu nói: "Chủ nhiệm Lý yên tâm, tin rằng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác trong tương lại.'

Đi ra từ văn phòng của Lý Vân Phi, Bạch Anh nói: "Khó trách đài trưởng Tôn lại coi trọng cậu như vậy, người có năng lực đi đến đâu cũng có người thưởng thức."

"Chị Anh, tôi thì tính là người có chức vụ gì. Chủ nhiệm văn phòng được thuê trong nội bộ, căn bản không phải là chức vị chính thức."

"Khiêm tốn rồi, tôi cũng gánh vác, nhưng tôi như thế nào cũng không tìm thấy một người có trí tuệ để gánh vác."

Trương Hợp Hoan cười nói: "Chỉ trách lúc ấy tôi không suy nghĩ kỹ càng, để cho người ta bắt được nhược điểm."

Bạch Anh nói: "Tôi nghe nói cậu đã rút khỏi Tân Tinh Vực?"

Trương Hợp Hoan thầm nói trong lòng đó là vì chị không có cơ hội trùng sinh trở về.

Bạch Anh nói: "Tính cách của cậu tự do và không thích bị gò bó, cũng không thích hợp ở lại trong thể chế, đặc biệt là để trở thành một người có chức vụ."

Trương Hợp Hoan nói: “Chị Anh, chị cũng đừng làm khó tôi. Tôi thì tính có năng lực gì, tôi nhiều nhất chỉ là một người gánh vác trí tuệ của con người. '

Suy nghĩ thấu đạo lý này, Trương Hợp Hoan mất hết hứng thú đối với chức danh chủ nhiệm văn phòng này.

Trương Hợp Hoan đối với việc làm quan chức vốn đã không có hứng thú, hơn nữa lấy học vấn và tư cách của cậu thì khó có thể đạt được thành tựu trong quan trường. Quan trọng nhất là cậu không có bối cảnh, hơn nữa ở trong quá khứ, cậu cũng có hiểu biết sâu sắc đối với quan trường, lĩnh vực đó sâu không lường được.

Lời nói của Bạch Anh giống như khai sáng cho cậu. Trước đây Trương Hợp Hoan vẫn luôn cho rằng những rắc rối mà cậu gặp phải gân đây là do Nhạc Khai Sơn đứng đằng sau gây nên. Nhưng hiện tại cậu bỗng nhiên ý thức được, cho dù không có Nhạc Khai Sơn thì chức danh chủ nhiệm văn phòng kia sớm muộn gì cũng gây ra rắc rối cho cậu. Bạch Anh nói không sai, chức vị lớn hay nhỏ không quan trọng, quan trọng là khi cậu đảm nhiệm một chức vụ thì cậu phải làm một tấm gương tốt. Cậu không nghĩ mình là cán bộ, nhưng trong mắt người khác cậu chính là cán bộ.

"Nhưng ở trong mắt người khác, cậu đang có địa vị. Muốn làm quan chức thì nhất định phải tu thân dưỡng tính, làm một tấm gương tốt, cho dù chỉ là vẻ bê ngoài. Nếu như cậu không có chức vị, cậu có thể được tự do hơn để làm những việc mình muốn."

Bạch Anh nói: "Có câu này tôi không biết có nên nói với cậu hay không."

Trương Hợp Hoan cười nói: "Chị, chị nói đi.'

Bình Luận (0)
Comment