Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 803 - Chương 803: Rời Đi Hay Ở Lại (5)

Chương 803: Rời đi hay ở lại (5) Chương 803: Rời đi hay ở lại (5)

“Trong hệ thống làm ăn quan chức cũng không thiếu, nhưng những người ngang nhiên làm việc này như cậu cũng không nhiều. Nhân viên bình thường cũng không sao cả, thực ra tôi thấy gần đây cậu có chút bị mất phương hướng.”

Trương Hợp Hoan gật đầu, Bạch Anh thật sự là một người chị tốt. Một mối quan hệ bình thường sẽ không bao giờ nói những điều như thế này với mình: “Chị, ý chị là tôi đang lơ là.”

Bạch Anh nói: “Cũng không phải đang lơ là. Mọi người khi đối mặt với các loại cám dỗ sẽ khó tránh khỏi rơi vào trạng thái này. Đừng nói cậu, thật ra ai cũng không có ngoại lệ.”

Trương Hợp Hoan nghe ra những lời Bạch An nói không chỉ là nói về công việc của cậu, mà có lẽ cách xử lý tình cảm của mình cũng khiến cho một người đứng ngoài cuộc như cô ấy cảm thấy khó chịu. Kể từ khi Tôn Thụ Lập trọng dụng cậu, cậu đã rơi vào một loại trạng thái kỳ lạ. Cậu cảm thấy tất cả đều thuận buồm xuôi gió, lợi dụng tầm nhìn và kiến thức từ kiếp trước để dễ dàng xử lý mọi việc. Ở phương diện tình cảm thì ai đến cũng không từ chối, có chút chứng nào tật nấy.

Con người khi sống trên đời này nhất định phải học cách từ bỏ một thứ gì đó. Chuyện tình cảm cũng vậy, công việc cũng như thế. Đối với chuyện không có hứng thú thì không cần để tâm. Trước mắt đối với cậu mà nói đời người còn rất ngắn, nhất định phải nắm chặt thời gian để tạo ra giá trị danh dự.

Trương Hợp Hoan khiêm tốn xin lời khuyên: “Chị, người trong cuộc thì mơ hồ kẻ ngoài cuộc thì rõ ràng. Chị cảm thấy bây giờ tôi nên tập trung vào phương diện nào?”

Bạch Anh nói: “Tôi cảm thấy cậu rất có thiên phú ở phương diện dẫn chương trình. Biết trăm chuyện không bằng tinh thông một chuyện, vì sao cậu không tập trung vào việc dẫn chương trình trước. Nếu cậu tập trung vào việc dẫn chương trình, tôi nghĩ không bao lâu nữa cậu sẽ trở thành người dẫn chương trình đứng đầu cả nước.”

Trương Hợp Hoan cười lên ha hả, làm người dẫn chương trình đứng đầu không dễ dàng như vậy. Nhưng khả năng phản ứng tại chỗ và khả năng kiểm soát hiện trường của cậu quả thực rất mạnh.

Bạch Anh lại nhắc nhở cậu. Sau khi xử lý xong chuyện của bản thân, đừng quên cậu còn đang trong thời gian huấn luyện. Kênh tin tức nhiều người như vậy, tai vách mạch rừng, không có khả năng không có người nói xấu.”

Trương Hợp Hoan hiểu ý của cô, tỏ vẻ mình sẽ chú ý nhiều hơn và cố gắng chấp hành kỷ luật.

Buổi tối Trương Hợp Hoan hẹn Sở Thất Nguyệt đi ăn cơm. Trong khoảng thời gian này Sở Thất Nguyệt đều ở Nam Giang, mặc dù mối quan hệ giữa hai người họ vẫn chưa chia tay thế nhưng trạng thái lại gần như xa cách. Sự tỉnh táo của Sở Thất Nguyệt khiến cho Trương Hợp Hoan có chút xấu hổ. Sở Thất Nguyệt là một người không thích thể hiện nội tâm của mình, nhưng nó không có nghĩa là cô ấy không yêu bản thân mình. Chuyện của An Nhiên có lúc khiến cô ấy muốn từ bỏ, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn kiên trì.

Tình cảm cần được duy trì, Trương Hợp Hoan sẽ không nhắm mắt làm ngơ trước sự nỗ lực của cô ấy.

Khi Sở Thất Nguyệt nghe nói về việc quay MV cho Vân Vịnh Thi, cô lập tức từ chối: “Em không đi, anh đi đàm phán công việc đi.”

Trương Hợp Hoan nói: “Cũng không tính là công việc, đó chỉ là một buổi tiệc bình thường. Dương Hi và vợ anh ấy sẽ cùng nhau đến đây vào buổi tối, em coi như giúp anh một chuyện, giúp anh tiếp Dương phu nhân.”

“Để cho em đi tiếp khách?” Giọng nói của Sở Thất Nguyệt rất bình tĩnh.

Trương Hợp Hoan giọng điệu ôn nhu nói: “Quan trọng là anh muốn gặp em. Ăn cơm xong chúng ta đi xem phim được không?”

Sở Thất Nguyệt nói: “Anh là đang cầu xin em sao?”

“Đúng vậy, xin em cho anh chút mặt mũi.”

Sở Thất Nguyệt có chút muốn cười, may mà cô ấy khống chế tốt.

Khách sạn Mai Trang gần đây kinh doanh không tốt lắm, tối hôm đó chỉ có một mình Trương Hợp Hoan đặt bàn. Trương Hợp Hoan tới trước, nhìn thấy tình trạng vắng vẻ của nhà hàng, liền hỏi Viên Mai mới biết được chiến dịch chống tham nhũng gần đây. Kiểm soát chặt chẽ công quỹ ăn uống, ngành ăn uống đang trải qua một mùa đông giá rét. Nhà hàng Mai Trang đang đi theo còn đường cao cấp, thuộc về bộ phận bị ảnh hưởng nặng nề nhất.

Viên Mai nói với Trương Hợp Hoan nếu trong vòng ba tháng tình hình vẫn chưa được cải thiện, cô ấy định đóng cửa nơi này.

Khi hai người đang nói chuyện thì Sở Thất Nguyệt đến. Lúc cô ấy còn ở Bành Thành, cô ấy đã đến nhà hàng của Viên Mai để ăn cơm. Cho nên bọn họ đều biết nhau và mỉm cười chào hỏi.

Viên Mai cười nói: “Sở tiểu thư thật sự là càng ngày càng xin đẹp, tuổi trẻ thật tốt.”

Trương Hợp Hoan vòng tay ôm vai Sở Thất Nguyệt: “Xem ra không chỉ có một mình tôi nghĩ như vậy.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Thất Nguyệt đỏ ửng: “Miệng anh có khi nào nói thật.”

Viên Mai nói: “Một người đàn ông bằng lòng lừa cô bằng lòng nói lời ngon tiếng ngọt với cô, chứng tỏ cậu ấy vẫn còn quan tâm đến cô. Ở tuổi của tôi, đã không có ai nguyện ý nói với tôi những điều này. Ngược lại trong lòng tôi có chút hoài niệm khoảng thời gian người đàn ông đã lừa gạt cô.”

Bình Luận (0)
Comment