Trương Hợp Hoan nhắm mắt lại không nói lời nào, giống như đang ngủ say. Sở Thất Nguyệt khởi động động cơ, Trương Hợp Hoan đột nhiên duỗi tay ôm cô vào lòng, cực kỳ bá đạo hôn lên môi cô. Sở Thất Nguyệt dùng sức mím chặt môi, hai người yên lặng chơi đùa trong bóng tối. Sở Thất Nguyệt cắn môi của anh, phát hiện thằng nhóc này đang mở to đôi mắt nhìn mình, ánh mắt có chút đáng thương. Sở Thất Nguyệt có một loại xúc động rất muốn cắn mạnh xuống, nhưng hàm răng của cô lại không nỡ dùng sức.
Cuối cùng cô vẫn nhẹ nhàng buông anh ấy ra. Trương Hợp Hoan mím môi, cũng không tiếp tục ép buộc cô. Hai mắt lóe sáng, ngân quang bắn ra bốn phía.
Sở Thất Nguyệt có chút không dám nhìn thẳng vào mắt của anh ấy: “Anh đừng nhìn em như vậy,”
Trương Hợp Hoan nói: “An Nhiên tính đi học ở đại học Nam California.”
“Cô ấy không nói với em.” Sở Thất Nguyệt hiểu rõ lý do vì sao An Nhiên lại lựa chọn đi học vào thời điểm này, thực ra cô làm sao không nghĩ đến việc tránh đi một đoạn thời gian. Rối rắm của hai cô tất cả đều do cái tên vô lại ở trước mặt này gây ra. Yêu anh, cuối cùng là phúc hay họa?
An Nhiên đang thu dọn hành lý thì Sở Thất Nguyệt gọi điện thoại tới. Sau khi cô bắt máy, biết được Sở Thất Nguyệt đang ở gần khách sạn của cô, An Nhiên liền mời cô lên.
Thời gian đã là chín giờ rưỡi tối, sau khi vào cửa Sở Thất Nguyệt áy náy cười nói: “Lúc này tôi tới thăm có chút đường đột.” Ánh mắt cô liếc nhìn vali để trên mặt đất: “Cô muốn đi.”
An Nhiên mỉm cười nói: “Cô nghe Trương Hợp Hoan nói đi.” Chuyện này cô chỉ nói với Trương Hợp Hoan.
Sở Thất Nguyệt nói: “Cô tính đi mấy năm?”
“Bốn năm thôi, nếu học tập tốt thì có khả năng sẽ tiếp tục ở lại đào tạo chuyên sâu.” An Nhiên cũng không rõ bản thân muốn đi bao lâu, thậm chí cô cũng không rõ mục đích học tập của mình là gì. Lúc này cô chỉ muốn tránh xa Trương Hợp Hoan.
An Nhiên mời Sở Thất Nguyệt ngồi xuống ghế sô pha: “Cà phê hay trà?”
Sở Thất Nguyệt xua tay nói: “Tôi không uống, tôi vừa mới ăn tối với Trương Hợp Hoan về, anh ấy cũng đã về.”
An Nhiên gật đầu, trong lòng có một chút cảm giác khó tả. Cô tin rằng Sở Thất Nguyệt cũng không phải cố ý muốn tuyên bố chủ quyền, Sở Thất Nguyệt là một thẳng thắn và có lý trí. Ngay cả khi biết cô có tình cảm với Trương Hợp Hoan nhưng Sở Thất Nguyệt cũng không vì điều đó mà cảm thấy hận thù. Mình và cô ấy thật ra cũng giống nhau.
Sở Thất Nguyệt nói: “Thật ra vốn tôi cũng định rời đi một thời gian. Biện pháp tốt nhất để một người đàn ông nhớ đến cô, đó chính là đột nhiên biến mất trước mặt anh ta.”
An Nhiên dùng sức lắc đầu: “Không, Thất Nguyệt, tôi không có ý đó. Tôi chỉ là… tôi chỉ là không muốn bị kẹp ở giữa hai người, tôi không muốn tạo thành trở ngại cho hai người.”
Sở Thất Nguyệt nắm lấy tay An Nhiên và mỉm cười với cô: “Tôi biết cô là người như thế nào. Nếu cô nghĩ như vậy, tôi và cô sẽ không trở thành bạn bè.”
An Nhiên nói: “Thất Nguyệt, cô là bạn của tôi, cô là người bạn tốt nhất của tôi. Nhưng chính vì như vậy, tôi mới phải rời đi.”
Sở Thất Nguyệt lắc đầu nói: “Cô tự do là cô hy sinh để toàn thành cho tôi và anh ấy, nhưng nếu cô thật sự làm như vậy, tôi sẽ không cảm ơn cô. Tình cảm không có phân chia trước sau, tôi đã nói với cô từ trước. Cô và tôi đều không sai, tôi cũng không cho rằng Trương Hợp Hoan sai. Tôi không thể buông bỏ đoạn tình cảm này, dựa vào cái gì mà yêu cầu người khác có thể buông bỏ?”
An Nhiên nhìn Sở Thất Nguyệt, sự tỉnh táo của cô ấy khiến An Nhiên cảm thấy xấu hổ.
Sở Thất Nguyệt nói: “Nếu đã như vậy, cô cũng không cần chạy trốn. An Nhiên, phim của cô sắp được phát sóng, cô có tương lai xán lạn. Nếu lúc này lựa chọn đi đào tạo chuyên sâu, đối với cô mà nói đó là một tổn thất rất lớn. Hơn nữa cô là một diễn viên tài năng, huấn luyện và giáo dục thông thường không phù hợp với cô. Tôi dám khẳng định, ngay cả khi bạn đến đại học Nam California để lấy bằng tiến sĩ diễn xuất, cô cũng sẽ không tiến bộ nhiều so với bây giờ. Hơn nữa, hiện tại sức ảnh hưởng của Hollywood cũng không còn lớn như trước, thị trường tiềm năng lớn nhất trên toàn thế giới vẫn là ở trong nước.”
An Nhiên biết những gì Sở Thất Nguyệt nói đều là sự thật, nhưng cô vẫn còn có một chút do dự. Nếu ở lại thì phải đối mặt với Trương Hợp Hoan, chẳng lẽ Sở Thất Nguyệt không lo lắng sự tồn tại của cô sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người họ sao?
Sở Thất Nguyệt nhìn thấu tâm tư của cô rồi cười nói: “Tại sao tôi không thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài. Chúng ta ở tuổi này thật ra có rất nhiều việc quan trọng hơn chờ chúng ta làm, không chỉ riêng cảm xúc.”
An Nhiên liền trở nên trầm lặng. Sở Thất Nguyệt nói đúng cô ấy có quá nhiều việc phải làm. Thân xác mẹ cô mất đi còn chưa lạnh, kẻ thù của cô là Nhạc Khai Sơn vẫn ung dung sống ngoài vòng pháp luật. Lần này, mặc dù Trương Hợp Hoan đã sử dụng bằng chứng giả được tìm thấy tại nơi ở cũ của mình để buộc Nhạc Khai Sơn phải nhượng bộ, nhưng cậu ấy đã không thể làm thủ phạm nhận hình phạt xứng đáng.