“Tôi cũng không dám, đài trưởng Tôn, đây đều là fan lâu đời của “Bến Thượng Hải”. Mới trước đây hai ngày, có một ca khúc nổi lên vừa hay là MV của Trương Hợp Hoan đóng cùng với An Nhiên, cho nên tất cả mọi người nghĩ rằng là Hứa Văn Cường cùng Phùng Trình Trình cuối cùng đã đi đến lễ đường kết hôn. Fan cuồng nhiệt như vậy không phải là anh đây không biết.”
Tôn Thụ Lập nói: “Bọn họ cuồng nhiệt thì tìm đến Trương Hợp Hoan đi, nếu không thì tìm An Nhiên. Sao lại ở trước cửa chúng ta náo loạn làm cái gì chứ?”
“Ý của anh là nói cho bọn họ biết Trương Hợp Hoan đang học ở đài truyền hình vệ tinh tỉnh. Để bọn họ chặn cửa đài truyền hình tỉnh.”
Tôn Thụ Lập xua tay thật nhanh: “Tôi không phải có ý đó.” Đài truyền hình vệ tinh tỉnh là ông chủ cũ của anh, nếu biết anh đem họa thủy đông dẫn đến, không tìm anh tính sổ mới là lạ. Tôn Thụ Lập ngẫm nghĩ nói: “ Tiểu La, chuyện này còn phải nhờ cô đi giải quyết.”
(họa thủy đông dẫn: là thành ngữ chỉ những kẻ nham hiểm bắt người khác chịu tội thay mình)
“ Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông. Đài trưởng Tôn, tôi cũng không có năng lực để giải quyết chuyện này.”
Tôn Thụ Lập nói: “Cô sao lại không giải quyết được chuyện này? “Bến Thượng Hải” không phải là cô do viết sao? Đây không phải đều là fan của “Bến Thượng Hải” Sao? Cô giải quyết thì không còn gì thích hợp hơn.”
La Bồi Hồng nói: “Xem ra phải làm như vậy, chúng ta dứt khoát giúp cậu ấy tổ chức một buổi gặp mặt fan hâm mộ, giải thích tình hình một chút. Fan cũng đỡ phải luôn tụ tập trước cửa chờ gặp cậu ấy. Phòng khi có ai nghe được Trương Hợp Hoan bị xử phạt những fan hâm mộ đó sẽ phát điên lên mất.”
Tôn Thụ Lập chớp chớp mắt, mặc dù biết La Bồi Hồng nói chuyện có chút phóng đại nhưng chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra. Sau khi suy nghĩ lại nói: “Vậy thì liên hệ với cậu ấy, để cậu ấy giải quyết vấn đề này. Đừng làm càn lộn xộn ở cửa lớn của chúng ta.”
La Bồi Hồng thầm cười trong lòng, có những lời này của anh ấy mọi việc sẽ dễ dàng xử lý hơn.
La Bồi Hồng cầm lông gà làm lệnh tiễn và đi đến cửa lớn để nói với người hâm mộ rằng thứ sáu tuần này, chính là ngày kia. Sẽ có một buổi họp mặt fan hâm mộ của Trương Hợp Hoan tại trường quay thứ ba của Đài truyền hình Nam Giang, có vấn đề gì mọi người có thể đến đó hỏi trực tiếp cậu ấy.
Tôn Thụ Lập nghe La Bồi Hồng xử lý như vậy cũng dở khóc dở cười. Cứng rắn đem một trò hề thành một buổi gặp mặt fan, còn lấy chiêu bài chính thức. La Bồi Hồng này cũng rất giỏi trong việc treo đầu dê bán thịt chó.
La Bồi Hồng đã liên lạc với Trương Hợp Hoan thông báo với cậy ấy bất luận như thế nào đều phải dành thời gian cho buổi gặp mặt fan vào chiều thứ sáu này. Trương Hợp Hoan liền đồng ý.
Vừa mới cúp điện thoại của La Bồi Hồng, Từ Kha liền gọi điện thoại tới.
“Nhóc Hợp Hoan, tôi muốn quay “Bến Thượng Hải”.”
Trương Hợp Hoan đã biết trước ông ấy sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới mình, cậu cười nói: “Đạo diễn Từ, ông muốn quay nhiều quá. Người Trung Quốc chúng ta có câu tục ngữ, ăn là phải ăn từng miếng.”
“ Nhóc con, cậu đừng lảng lảng. Tôi muốn quay Bến Thượng Hải, kịch bản câu chuyện này quá tuyệt vời, tôi rất thích.”
Trương Hợp Hoan nói thầm trong lòng ông đương nhiên là thích, ông chính là quay phim giang hồ để lập nghiệp: “Đạo diễn Từ, bản quyền phim truyền hình “Bến Thượng Hải” tôi đã đưa cho An Nhiên.”
Từ Kha nói: “Nhóc Hợp Hoan, quan hệ giữa hai người là gì vậy? Bản quyền tuy đưa cho cô ấy nhưng quay như thế nào không phải do cậu quyết định sao, tiểu tử cậu đừng có giở trò với tôi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Đạo diễn Từ, ông không phải là không thích phim truyền hình sao?”
“Ai nói tôi muốn quay phim truyền hình, tôi muốn làm phim điện ảnh, tôi đây đã có ý tưởng.”
Trương Hợp Hoan nói: “Đạo diễn Từ, cứ như vậy đi, nếu ông có thời gian đến Giang Nam chúng ta sẽ gặp nhau. Nếu không ngại chúng ta trao đổi một chút về phương thức hợp tác, ở đây tôi không thiếu sách hay.”
Hai người hẹn gặp nhau vào thứ sáu.
Trương Hợp Hoan gọi điện lại cho An Nhiên và nói với cô ấy về buổi họp mặt fan hâm mộ vào thứ sáu này. Mặc dù gần đây An Nhiên không thích tham gia hoạt động như thế này nhưng cô ấy lại không thể từ chối lời mời của Trương Hợp Hoan. Nếu không phải vì Trương Hợp Hoan gọi, cô ấy sẽ không biết MV “Ái muội” lại trở nên nổi tiếng đến như vậy.
Trương Hợp Hoan gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác, sau khi kết thúc cuộc gọi, nhìn thấy Lâm Nhiễm đang nhìn về phía mình cách đó không xa. Lâm Nhiếm bưng một ly cà phê đi tới đưa đến trược mặt cậu: “Tôi chưa từng thấy cậu học tập chăm chỉ như vậy. Cậu là loại người thân tại Tào doanh, tâm tại Hán. Cả ngày tâm tư đều không ở chỗ này.”
(thân tại Tào doanh, tâm tại Hán: chỉ người ở một nơi đầu lại nghĩ tới chuyện khác.)