Trương Hợp Hoan nói: “Ai quy định là cảnh sát thì không được xinh đẹp? Du tổng, vì chúng ta đã ký hợp đồng rồi, nên đối xử chân thành với nhau, tôi nghe nói NXB bên anh thường giấu số liệu bản sao.”
Du Hoa Xuyên cười ha ha nói: “Cậu nghe ai nói? Loại chuyện này chỉ có công ty NXB nhỏ mới làm, còn chúng tôi là nhà NXB Phong Vân thời đại có quy củ của riêng mình và tầm nhìn dài hạn, cậu không cần quá lo lắng về những vấn đề này đâu.”
Kiều Thắng Nam nói: “Đối với chuyện này anh không cần lo lắng, nếu xảy ra tình huống như vậy, em sẽ giúp anh điều ta, chỉ cần thẩm tra, mặc kệ là NXB nào thì cảnh sát cũng có thể truy cứu tới cùng.”
Du Hoa Xuyên nghe như vậy trong lòng không khỏi run sợ, Kiều Thắng Nam rõ ràng đang uy hiếp mình, Trương Hợp Hoan lại mang một nữ cảnh sát đến đây với mục đích hù dọa mình sao?
Thật ra mục đích của Kiều Thắng Nam trong chuyến đi này đúng là đi theo giúp đỡ, đương nhiên không khí của bữa tiệc tổng thể vẫn rất hòa hợp, loại làm ăn kinh doanh này mọi người trong lòng đều hiểu rõ ràng, không ai thân cận ai, không đến hai mấy giờ nữa sẽ kết thúc mối quan hệ.
Du Hoa Xuyên tiễn hai người ra đến tận cửa, thấy Trương Hợp Hoan đi theo Kiều Thắng Nam lên chiếc Land Rover Freelander, để ý biển số, lập tức nhận ra thân thế của Kiều Thắng Nam cũng không đơn giản.
Nhìn chiếc xe kia đã đi xa, Du Hoa Xuyên nhìn Lê San San nói: “Kiều Thắng Nam này vì cái gì mà lại đến đây?”
Lê San San nói: “Tôi cũng không rõ lắm, có vẻ như muốn đến đây xem qua một chút.”
Kiều Thắng Nam ngồi bên lái xe, vươn tay lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc lá, Trương Hợp Hoan không đưa tay bật điếu thuốc của cô ấy mà giật nó ra.
Kiều Thắng Nam mắng nói: “Bị điên à.”
“Con gái hút thuốc là không tốt, không phải em đã nhận lời anh khi nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành sẽ không hút thuốc nữa sao?”
Kiều Thắng Nam thở dài, Nhạc Khai Sơn vẫn như cũ nhỡn nhơ ngoài vòng pháp luật, nhiệm vụ từ đâu mà liền nói: “An Nhiên sao rồi?”
Trương Hợp Hoan nói: “So với trước kia ổn hơn nhiều rồi, đã chấp nhận được sự thật, tuy nhiên vẫn kiên quyết cho rằng Nhạc Khai Sơn hại chết mẹ cô ấy, nhưng anh vẫn giữ lý trí của mình, anh khuyên cô ấy tin tưởng vào cảnh sát, tin rằng mọi người nhất định sẽ điều tra vụ án này đầy đủ.”
Kiều Thắng Nam nói: “Những sổ sách mà anh đã cung cấp đã được bộ pháp y tiến hành phân tích và điều tra toàn diện, hiện tại trước mắt thì chưa có manh mối gì, những cuốn sổ này được sản xuất thời gian không quá hai năm.”
Trương Hợp Hoan nói: “Dù cho không có manh mối gì, nhưng đây cxung là một chuyện tốt, có thể khiến cho Nhạc Khai Sơn nghĩ rằng chúng ta đang nắm giữ được bằng chứng gì đó, sẽ ngoan ngoãn đồng ý giải trừ hợp đồng với An Nhiên.” Nhạc Khai Sơn là cha ruột của An Nhiên, chuyện này Trương Hợp Hoan sẽ không nói với bất kỳ ai, không chỉ vì muốn nhắc nhở Nhạc Khai Sơn mà còn vì suy nghĩ muốn bảo vệ cho An Nhiên.
Thời gian gần đây An Nhiên đã phải chịu rất nhiều áp lực, Trương Hợp Hoan không muốn tăng thêm gánh nặng cho cô.
Kiều Thắng Nam nói: “Trong lòng Nhạc Khai Sơn là một con quỷ, sở dĩ ông ta có được những thành tựu như ngày hôm nay vì làm việc trong bóng tối. Nếu Lạc Thanh Dương không chết thì chúng ta có thể từ chỗ Lạc Thanh Dương tìm ra bằng chứng nhưng hiện tại mọi manh mối đều đã đứt đoạn.” Cô vẫn nghĩ theo hướng vụ của Lạc Thanh Dương là giết người diệt khẩu, nghi phạm là Nhạc Khai Sơn, nhưng hiện tại không hề nắm trong tay bằng chứng nào là hướng về phía Nhạc Khai Sơn cả, điều này khiến cho Kiều Thắng Nam cảm thấy bực bội.
Vì muốn điều tra bằng chứng phạm tội của Nhạc Khai Sơn, cô đã nằm vùng mấy tháng, nhưng cả mấy tháng liền đều không điều tra được gì từ tập đoàn Sơn Thủy, bởi vậy có thể thấy được Nhạc Khai Sơn rất gian xảo.
Trương Hợp Hoan nói: “Điều tra đến bây giờ vẫn chưa có chứng cứ gì liên quan đến Nhạc Khai Sơn, chẳng lẽ không thể chứng thực được cái chết của Lạc Thanh Dương có liên quan đến ông ta sao?”
Kiều Thắng Nam nói: “Dù người có thể không phải do ông ta chính tay giết nhưng nhất định cái chết có liên quan đến ông ta.” Nói đến đây lại một cảm giác phiền lòng nổi lên: “Thôi, không bàn chuyện này nữa.”
Trương Hợp Hoan nói: “Chuyện bố của An Nhiên em điều tra thế nào rồi?”
“An Quốc Quyền sao? Sớm đã chết rồi.”
Trương Hợp Hoan nói: “An Nhiên nói ông ấy còn ba năm nữa mới mãn hạn tù.”
Kiều Thắng Nam nói: “Có lẽ là do cô ấy chưa từng đến gặp An Quốc Quyền, bên em đã điều tra rất nhiều lần, An Quốc Quyền sớm đã chết rồi.” Cô nghĩ rằng có thể là do mẹ cô ấy nói dối chuyện An Quốc Quyền vẫn còn ở trong tù chẳng qua chỉ là lừa gạt con gái mình, hi vọng có thể cho cô ấy một tia hi vọng.
Trương Hợp Hoan nhỏ giọng nói: “Nhưng Lạc Thanh Dương trước đó có gọi cho anh và nói hình như bà ấy nhìn thấy bố của An Nhiên.”