Kiều Thắng Nam đột ngột phanh gấp, theo quán tính người của Trương Hợp Hoan lao về phía trước, đầu xém đụng vào kính chắn gió, Kiều Thắng Nam tức giận nói: “Anh vì cái gì mà không nói chuyện này sớm hơn? Anh đã biết có chuyện này vì sao lại không nói ra chứ?”
Trương Hợp Hoan nói: “Anh cũng cho rằng An Quốc Quyền đã chết, nên cũng không chú ý lắm, thời điểm mà bên em lấy cung anh cũng quên mất, không phải vừa nãy nhớ lại đã nói cho em đó thôi.”
Kiều Thắng Nam mới không tin được anh ta có thể quên đi một thông tin quan trọng như vậy, cô vẫn cho rằng An Quốc Quyền đã chết nhưng nếu chuyện Trương Hợp Hoan nói là thật thì vụ án này còn có một manh mối khác.
Trương Hợp Hoan cố ý nhắc đến chuyện của An Quốc Quyền để thúc đẩy Kiều Thắng Nam điều tra theo hướng này, nếu Nhạc Khai Sơn nói An Quốc Quyền còn sống thì chuyện này tám chín mười phần là sự thật. Theo Trương Hợp Hoan nghĩ chuyện này có khả năng là do Nhạc Khai Sơn và Lạc Thanh Dương liên thủ tống An Quốc Quyền vào tù nên An Quốc Quyền luôn muốn trả thù kẻ chủ mưu.
Kiều Thắng Nam nhanh chóng trả Trương Hợp Hoan về phòng ở Nam Giang, nói với anh hai ngày này có thể gọi thử cho anh trai cô ấy, bởi vì công việc kinh doanh của Kiều Thắng Thiên bình thường rất bận rộn nên không chắc chắn được về thời gian, tóm lại sau 3 ngày thì họ chắc chắn sẽ gặp lại nhau.
Trương Hợp Hoan nhìn Kiều Thắng Nam rời đi, lúc này mới chậm rãi đi về, vừa về đến phòng đã nhận được cuộc gọi điện thoại từ Tôn Thụ Lập và yêu cầu anh đến phòng của mình ngay.
Phòng của Trương Hợp Hoan gần phòng của Tôn Thụ Lập, có thể đi bộ qua.
Tôn Thụ Lập mở cửa, cho anh vào ngồi ở ghế sô pha, Trương Hợp Hoan nhìn thấy bình hồng trà vừa pha: “Đài trưởng Tôn, buổi tối còn uống trà, ông không sợ cao hứng sao?”
Tôn Thụ Lập cười nói: “Tôi ước gì mình cao hứng đấy, nhưng đến tuổi này rồi cao hứng cũng không thể cao hứng nữa.”
Trương Hợp Hoan lấy bình trà của ông ấy, cũng rót cho mình một ly, có lẽ ông ấy tìm mình đơn giản là muốn hỏi thăm tình hình của Kiều Thắng Thiên.
Quả nhiên là như vậy, Tôn Thụ Lập liền hỏi thăm sức khỏe anh, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề tới Kiều Thắng Thiên: “Tiểu Trương, cậu đã liên hệ với Kiều Thắng Thiên chưa?”
Trương Hợp Hoan nói: “Chắc là không có vấn đề gì, Kiều Thắng Nam đã hứa với tôi trong vòng 3 ngày nữa sẽ sắp xếp gặp mặt.”
Tôn Thụ Lập gật đầu nói: “Người này tôi đã hỏi thăm chút thông tin, bố vợ anh ta họ Tiết.”
Trương Hợp Hoan từ những lời nói đó hiểu ra được mấu chốt: “Là quan chức lớn?”
Tôn Thụ Lập nói: “Anh vợ của cậu ta là Tiết Xuân Hoa, một trong bốn công tử của Kinh Đô.” Đến khi đã đạt đến cấp độ của ông Tôn thì nói chuyện chỉ nói một nửa, nhất là đối với lãnh đạo, không dễ dàng khi nhắc tới tên tục của người khác chỉ có thể nói bóng gió là Tiết gia chống lưng phía sau.
Trương Hợp Hoan nói: “Khó trách được, chuyện này Kiều Thắng Nam không nói với tôi.”
Tôn Thụ Lập nói: “Mặc dù tôi rất quen thuộc bên phía đài phát thanh và truyền hình bên kia, nhưng cũng không quá thân thiết, không thể nhờ người lấy dùm cậu giấy phép được, cho dù là tổng giám đốc của đài truyền hình thì cũng không dễ dàng gì, ngoài chúng ta ra, nhìn chằm chằm vào giấy phép đài vệ tinh cũng có biết bao nhiêu đài khác.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Sói thì nhiều thịt lại ít, ai cắn được trước chính là của người đó.”
Tôn Thụ Lập ban đầu không nghĩ đến việc xin giấy phép vì ông cho rằng việc này không thực hiện được, tỉnh Bình Giang đã có vệ tinh Bình Giang, ở một tỉnh mà chấp nhận phê duyệt hai đài vệ tinh là rất hiếm gặp, nhưng từ khi Trương Hợp Hoan nhắc đến chuyện này, khiến cho ông cứ bận tâm về nó, không cố gắng thì nhất định sẽ không được, nhưng nếu may mắn thành công thì sao?
Tôn Thụ Lập nói: “Lần này cậu đến thủ đô chính là làm sao để có được giấy phép.”
Trương Hợp Hoan nói: “Đài trưởng Tôn, lá số tử vi còn chưa thấy, ông đợi tôi gặp được người đã rồi tìm hiểu ý tứ của người ta.”
“Không phải cậu với em gái anh ta có quan hệ rất tốt hay sao, tối nay cô ấy còn đưa đón cậu đi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Ông cũng học cách nói chuyện phiếm như vậy từ khi nào, mấy việc này không phải là thứ mà lãnh đạo thường chú ý.”
Tôn Thụ Lập nói: “Lãnh đạo quan tâm cấp dưới thì có sao chứ? Trước đây đều là do tôi chưa đủ sự quan tâm đối với cậu, nên mới để cho tên nhóc như cậu gây ra nhiều rắc rối như vậy.” Ông cầm lấy tẩu thuốc, rút điếu thuốc nói: “Về việc có mệnh lệnh hạn chế phim cổ trang không phải là không có căn cứ, gần đây các hãng phim lớn đều làm phim cổ trang nhiều như ong vỡ tổ, trong đó không ít kịch bản làm rất kém chất lượng, ảnh hưởng đến lịch sử” nói đến đây ông ấy dừng lại một chút, “Tầm Tầm Ký” mà họ đang quay cũng có vài chi tiết bị cho là thay đổi lịch sử.