Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 840 - Chương 840: Áp Lực Tựa Như Núi (2)

Chương 840: Áp lực tựa như núi (2) Chương 840: Áp lực tựa như núi (2)

Đây là chuyện mà Tôn Thụ Lập lo lắng nhất, tuy nhiên ông vẫn vỗ ngực tự tin đây là một sản phẩm tuyệt vời, nhưng từ những tin đồn đang lan truyền, tổng cục đang tập trung vào các phim cổ trang xuyên không, mà “Tầm Tần Ký” lại là một phim cổ trang xuyên không.

Tôn Thụ Lập làm việc ở đài truyền hình nhiều năm rồi, ông ấy rất nhạy cảm với các chính sách, trên thực tế thì lần này ông ấy có thể không tham gia tuần lễ truyền hình này, nhưng vì những tin tức truyền ra trước nên Tôn Thụ Lập quyết định tham gia, một là để bán bộ phim, hai là xem xét các tin đồn trên có chính xác không.

Trương Hợp Hoan nghe những lời của ông ấy nhận thấy tình hình không được khả quan lắm, nhỏ giọng nói: “Lần này tổng cục thật sự sẽ ra lệnh áp đặt hạn chế phim cổ trang sao?”

Trong lòng Tôn Thụ Lập hơi bất ngờ, vì lần đầu tiên ông nghe cụm từ áp đặt hạn chế phim cổ trang này, ông không thể phủ nhận thuật ngữ này rất phù hợp với tình thế hiện giờ, mong muốn của tổng cục xuất phát từ một ý định tốt là để cho kịch bản phim điện ảnh không xuyên tạc lịch sử, đặc biệt đối với những bộ phim lịch sử gần đây. Để cho những nhà làm phim tôn trọng sự thật lịch sử hơn, cần phải kiên trì thực hiện chính xác định hướng, nhưng chính sách đưa ra thì không thể nào hoàn hảo được, chắc chắn sẽ còn xảy ra sai lệch. Có thể thấy rằng việc xét duyệt phim cổ trang sẽ ngày càng khó khăn hơn trong tương lai, đặc biệt là thể loại phim xuyên không, chỉ cần có một chi tiết bóp méo lịch sử thì bộ phim đó sẽ không có ngày trở mình được.

Tuy chính sách vẫn chưa chính thức được đưa ra nhưng mà Tôn Thụ Lập đã cảm thấy run rẩy vì nó rồi.

Tôn Thụ Lập nói: “Trước mắt chỉ là lời đồn đại, nhưng tôi nghĩ việc đưa ra chính sách hạn chế phim truyền hình cổ trang cũng là chuyện sớm muộn thôi, bộ phim này chúng ta chỉ mới quay một nửa, các phương tiện quảng bá mở trong cũng đang trong giai đoạn tiến hành, tôi lo đột nhiên trong quá trình chúng ta đang quay phim thì chính sách hạn chế phim được đưa ra, tuy sẽ không ảnh hưởng nhiều đến việc xét duyệt phim, nhưng sẽ ảnh hưởng đến việc thu mua phim của các hãng.”

Trương Hợp Hoan gật đầu, cậu đã chứng kiến chính sách hạn chế phim cổ trang được đưa ra, tuy nhiên việc hạn chế này không có nghĩa là khiến cho phim cổ trang biến mất khỏi thị trường, nhưng điều này khiến cho nhiệt huyết của những hãng mua phim đều giảm xuống rất nhiều.

Cậu đã hiểu được tại sao Tôn Thụ Lập lại bắt đầu chú ý đến đề nghị mua độc quyền phát sóng phim của Youku, vào thời điểm này trước tiên phải ổn thỏa với chủ đầu tư, quảng bá ít như để có thể thu lại được một nửa tiền đầu tư trước đó.

Trương Hợp Hoan cho rằng Tôn Thụ Lập đã quá lo xa. Ngay thời điểm lúc này, nhất là khi bộ phim truyền hình này có thành công hay không còn phụ thuộc vào truyền hình vệ tinh, nhưng hai năm sau thì các nhà đài trên internet sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đến các đài truyền hình vệ tinh vì thế hệ trẻ có thói quen sử dụng mạng internet nhiều hơn.

Trương Hợp Hoan đã gửi cho Hứa Minh Phong một vài cảnh quay mới của “Tầm Tần Ký”, nói anh ta tham gia vào các hoạt động quảng bá của phim tại Bắc Kinh, ý tứ đằng sau việc này chắc hẳn không cần nói của hiểu được.

Sáng sớm hôm sau, Trương Hợp Hoan cùng Tôn Thụ Lập đến địa điểm tổ chức sự kiện của tuần lễ phim truyền hình, đài truyền hình Nam Giang đã có người đến trước để dựng quầy, Tề Tuệ và mười người nhân viên khác từ Nam Giang đã đến địa điểm tổ chức trước một tuần để bắt đầu công tác chuẩn bị.

Thấy Tôn Thụ Lập đến mọi người đều dừng công việc lại để chào đón ông ấy, Tôn Thụ Lập cười nói: “Mọi người cứ tiếp tục làm đi, không cần để ý đến tôi.”

Hiện tại Trương Hợp Hoan tuy đã không còn danh phận gì, nhưng mọi người vẫn gọi cậu là chủ nhiệm Trương, chờ mấy người kia rời đi, Tề Tuệ mang hai chén trà đến đây: “Trưởng đài Tôn, chủ nhiệm Trương mời uống trà.”

Trương Hợp Hoan nói: “Hiện nay tôi đã không còn là chủ nhiệm nữa rồi, chị đừng gọi tôi như vậy nữa.”

Tề Tuệ nhìn Tôn Thụ Lập một cái, Tôn Thụ Lập cười nói: “Chủ nhiệm chỉ tên gọi thôi, nếu cậu không cần thì trong lòng cậu muốn họ gọi cậu bằng gì đây?”

Trương Hợp Hoan gật đầu: “Đài trưởng Tôn quả nhiên là người sáng suốt.” Anh nhìn Tề Tuệ nói: “Về sau cứ gọi tôi là giám đốc Trương đi.”

Tôn Thụ Lập vừa uống ngụm nước, phụt! Ông ấy phun nước ra, cười mắng: “Sớm đã nhìn ra được tên nhóc nhà cậu dã tâm đầy mình, ra là lăm le vị trí của tôi.”

Trương Hợp Hoan nói: “Cũng là vì mong muốn, tôi biết mình là ai, thật ra đối với chức vị tôi không hứng thú lắm.”

Tôn Thụ Lập nhìn Tề Tuệ nói: “Cô nghe này, nghe này, tôi đã từng gặp qua những người không biết xấu hổ, nhưng chưa gặp ai giống như cậu ấy, không ngờ trước đây sao tôi lại đến năn nỉ cậu là chủ nhiệm?” nói xong lại tiếp tục uống một ngụm trà.

Tề Tuệ nói: “Hình như ngài trực tiếp chỉ đạo.”

Bình Luận (0)
Comment