Tôn Thụ Lập nói: “Khuỷa tay xoay ra ngoài mà, mấy người trẻ tuổi như cô cậu đều như nhau.” Ông ấy đứng dậy đi đến nơi chuẩn bị để xem thử, Trương Hợp Hoan cũng nhanh chóng đuổi kịp ông ấy, nói là tuần lễ truyền hình thật ra chính là hội chợ thương mại buôn bán các bộ phim, các đài truyền hình lớn, hãng phim lớn và các tạp chí lớn đều tập trung ở đây để quảng bá cho các bộ phim của họ. Vì vậy họ bỏ rất nhiều công sức để trang trí quầy hàng, trong vòng một tuần sẽ có rất nhiều hoạt động biểu diễn, lễ đài ngôi sao.
Đài truyền hình Nam Giang đã triển khai đầu tư rất nhiều cho gian hàng, nhưng so với các đài truyền hình khác vẫn có sự chênh lệch rõ ràng, nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt do các diễn viên của David TV dẫn chương trình, Tôn Thụ Lập thở dài trong lòng, đài truyền hình Nam Giang vẫn còn lép vế so với các đài truyền hình vệ tinh, nếu có thể giành được giấy phép vệ tinh thì sức ảnh hưởng sẽ tăng thêm gấp bội.
Tôn Thụ Lập dừng trước gian hàng của đài truyền hình vệ tinh Nam Giang, ông ấy từng là chủ nhiệm trung tâm chế tác của đài truyền hình vệ tinh Nam Giang, cho nên hơn nửa số nhân viên có mặt ở đây đều biết ông, Tôn Thụ Lập muốn chào hỏi một chút rồi rời đi, không nghĩ tới trưởng đài Lê cũng ở đây.
Lê Hữu Khoan là bố của Lê San San, đồng thời là lãnh đạo của đài truyền hình vệ tinh Nam Giang, quan hệ của ông ấy cùng Tôn Thụ Lập tốt, Tôn Thụ Lập có thể đến đài truyền hình Nam Giang phụ trách đài truyền hình cũng nhờ sự tiến cử của ông ấy, Tôn Thụ Lập đối với Lê Hữu Khoan rất kính trọng, gọi một tiếng bí thư Lê.
Lần này đài truyền hình vệ tinh Nam Giang mang đến hai chương trình giải trí, ba bộ phim truyền hình, một trong số ba phim đó có một bộ là do Tôn Thụ Lập đảm nhiệm sản xuất.
Lê Hữu Khoan nói chuyện được vài câu, ánh mắt dừng lại trên người Trương Hợp Hoan: “Đây là Trương Hợp Hoan sao?” ông ấy biết tên anh thông qua con gái Lê San San của mình.
Trương Hợp Hoan cung kính nói: “Bí thư Lê, ngài khỏe không? Tôi là Trương Hợp Hoan.”
Lê Hữu Khoan bắt tay với anh, Tôn Thụ Lập giới thiệu nói: “Hiện giờ tiểu Trương là lính của anh, cậu ấy ở kênh tin tức của anh nghiên cứu, tôi tạm thời đưa cậu ấy đến đây hỗ trợ mạnh mẽ cho mọi người.
Thân hình Lê Hữu Khoan cao lớn, không mập mạp, có vẻ ngoài cực kỳ hiền lành: “Tôi có nghe San San về cậu ấy, tuổi trẻ tài cao, tương lai đầy hứa hẹn.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Con gái của ngài là biên tập viên của tôi, nói đúng hơn thì cô ấy cũng là cấp trên của tôi.”
Lê Hữu Khoan cười ha ha: “Con bé thì lãnh đạo cái gì?” buông tay Trương Hợp Hoan ra, ông ấy nhìn vầ Tôn Thụ Lập nói: “ Lần này đài của mọi người đến đây làm gì?”
Tôn Thụ Lập ăn ngay nói thật, ông lần này đến đây chỉ mang theo một bộ phim duy nhất là “Tầm Tần Ký”, không giống như Lê Hữu Khoan đến để quảng bá nhiều chuyên mục khác nhau. Ông ấy với tư cách là người đứng đầu đài truyền hình vệ tinh, không chỉ đến để quảng bá cho những sản phẩm tự sản xuất mà còn muốn mua các phim truyền hình, nên muốn qua đây xem thử gian của họ.
Trương Hợp Hoan phát hiện Tôn Thụ Lập đối với việc này cũng không quá nhiệt tình nhưng cũng không từ chối, mời vị lãnh đạo cũ đến gian hàng của họ, đến nơi thì gian hàng đã được bố trí xong xuôi. Mặc dù không có ngôi sao đến, nhưng bảng triển lãm cho các diễn viên chính đã được dựng lên Hạng Thiếu Long mặc trang phục hiện đại và các chiến binh đất nung xung quanh nhìn rất hòa hợp, được bao quanh bởi các mỹ nữ rất đẹp.
Màn hình lớn chiếu quảng cáo tin tức quảng bá của “Tầm Tần Ký”, Lê Hữu Khoan đứng trước màn hình lớn nhìn một lát.
Tôn Thụ Lập mỉm cười đi cùng ông ấy, ông đối với vị lãnh đạo cũ này hiểu rất rõ ràng, ông ấy không có quyết tâm trong việc mua phim truyền hình, cho dù ông ấy ưng ý “Tầm Tần Ký” cũng không có khả năng ra giá cao.
Lê Hữu Khoan nói: “Bộ phim này chất lượng rất tốt, nhưng có vẻ như không có diễn viên ngôi sao?”
Tôn Thụ Lập gật đầu.
Trương Hợp Hoan nói: “Trưởng đài Tôn của chúng tôi có ý không tiêu tốn hoang phí, tuyển chọn diễn viên không chọn diễn viên quá đắt tiền, sử dụng số tiền tiết kiệm đầu tư vào sản xuất phim, vì vậy bối cảnh và trang phục của chúng tôi rất tinh xảo, được chế tác rất tỉ mỉ, có thể so sánh là bậc nhất của trong nước, cho dù được đặt làm ở nước ngoài, nhưng quy mô sản xuất rất lớn.” Dù sao khoe khoang một chút cũng không tốn tiền, tại sao lại không khoe.
Tôn Thụ Lập nói: “Bí thư Lê cũng rất hiểu tôi, luôn tận lực tiết kiệm kinh phí.”
Lê Hữu Khoan nhìn qua poster tuyên truyền phim, đạo diễn Khương Gia Tuấn, ông đối với người đạo diễn này rất quen thuộc, ngày xưa khi Tôn Thụ Lập còn làm ở đài truyền hình vệ tinh Nam Giang thì ông ấy đã hợp tác với Khương Gia Tuấn nhiều lần rồi.