Lúc xuống xe, Kiều Thắng Nam lại dặn dò Trương Hợp Hoan: “Anh trai của em nói chuyện không dễ nghe lắm đâu, anh chuẩn bị tinh thần đi.”
Trương Hợp Hoan nói: “Anh ấy lớn hơn anh, dựa vào cái gì anh phải nhường anh ấy?”
Kiều Thắng Nam cười hẳn lên: “Anh có thể tự mình thử, không phải hôm nay anh đến là có việc nhờ anh ấy sao?”
Trương Hợp Hoan không nói nữa, từ cách Kiều Thắng Nam nói thì có thể đoán được Kiều Thắng Thiên có vẻ là một người đàn ông mạnh mẽ và cao ngạo.
Hai người đổi qua xe điện để đi vào sân gôn, xa xa có thể nhìn thấy một bóng người đàn ông cao lớn đang đánh gôn, có vài người đứng xem bên cạnh, người đàn ông nọ tầm chừng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, có nước da ngâm đen, vừa nhìn đã biết kiên trì tập thể dục ở bên ngoài.
Kiều Thắng Nam nói cho Trương Hợp Hoan biết đó là anh trai lớn của mình Kiều Thắng Thiên.
Trương Hợp Hoan ước lượng sơ qua chiều cao của Kiều Thắng Thiên tầm một mét tám lăm, thật ra chỉ nhìn vào Kiều Thắng Nam đã có thể đoán được anh trai của cô ấy không thể thấp được.
Kiều Thắng Thiên đánh được một cú birdie dưới par và nhận được một tràng pháo tay ủng hộ. Lướt qua ánh mắt thì thấy được anh ấy rất vui vẻ khi thấy em gái mình, đưa gậy gôn cho trợ lý, tháo găng tay ra, cười chào đón, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, Trương Hợp Hoan cho rằng răng của anh ta không trắng hơn răng mình mà mấu chốt ở đây anh ta có làn da rám nắng.
Kiều Thắng Nam thân thiết gọi một tiếng anh, sau đó giới thiệu Trương Hợp Hoan với anh mình: “Đây là người mà em nói với anh, bạn của em Trương Hợp Hoan đến từ đài truyền hình Nam Giang.”
Kiều Thắng Thiên chủ động bắt tay với Trương Hợp Hoan: “Hân hạnh được gặp!”
Trương Hợp Hoan cùng anh ta bắt tay, tay của Kiều Thắng Thiên lớn hơn rất nhiều so với tay anh, ngón tay thon dài, bắt tay cũng có lực, Kiều Thắng Thiên chỉ về một chỗ ngồi nghỉ, ý muốn ra đó nghỉ ngơi một chút.
Bọn họ lên chiếc xê điện đi đến khu vực nghỉ ngơi, Kiều Thắng Thiên gọi đồ uống cho em gái mình, sau đó nói với Trương Hợp Hoan: “Rượu whisky chứ?”
Trương Hợp Hoan nói: “Cảm ơn, tôi uống nước được rồi.”
Kiều Thắng Thiên nói: “Giữa trưa đã uống rượu sao?” Anh ta đã nghe được mùi rượu từ trên người Trương Hợp Hoan, sau đó nói với người phục vụ: “Hai ly rượu whisky.” Cũng không có vẻ gì quan tâm đến ý kiến của người làm khách.
Trương Hợp Hoan vì vậy cũng đánh giá là Kiều Thắng Thiên có chút độc đoán, nhưng đã làm khách thì tùy ý chủ vậy, anh vẫn có thể uống được, rượu cũng không làm ảnh hưởng đến phán đoán của anh.
Kiều Thắng Nam cố ý để cho hai người họ có cơ hội nói chuyện riêng, vừa ngồi không bao lâu đã đứng dậy đi chơi bóng.
Kiều Thắng Thiên đi thẳng vào vấn đề nói: “Cậu Trương đây tìm tôi có việc gì?”
Nhìn vào ánh mắt của Kiều Thắng Thiên thì Trương Hợp Hoan biết mình đối với người này không cần vòng vo, Kiều Thắng Thiên nhìn thấu tất cả, nếu vòng vo với anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ cho rằng mình đang lãng phí thời gian.
Trương Hợp Hoan mang chuyện muốn xin giấy phép truyền hình vệ tinh cho đài truyền hình Nam Giang nói rá.
Kiều Thắng Thiên sau khi nghe xong, hỏi ngược lại: “Vì sao tôi phải giúp cậu?”
Trương Hợp Hoan mỉm cười nói: “Anh Kiều không có nghĩa vụ phải giúp tôi, chỉ là tôi không có quan hệ gì ở Bắc Kinh, lại nghe nói anh có quan hệ rộng, trùng hợp em gái anh và tôi là bạn bè tốt”
Kiều Thắng Thiên đánh gãy lời anh nói: “Có muốn biết tại sao tôi chịu gặp cậu không? Thắng Nam từ trước đến nay chưa từng vì ai mà làm phiền đến tôi, có thể khiến con bé mở miệng tìm tôi giúp đỡ, thì người đó phải rất quan trọng, nên tôi tò mò về cậu.” Anh ta uống mặt hớp rượu nói: “Nhưng tôi nghĩ là đàn ông thì không nên lợi dụng phụ nữ, đặc biệt là cô gái mà người đàn ông đó yêu thích thì lại càng không nên lợi dụng, cậu thấy nó đúng không?”
Trương Hợp Hoan nhìn Kiều Thắng Thiên: “Suy nghĩ của anh Kiều khác với loại người bình thường như tôi.”
Kiều Thắng Thiên cười ha ha: “Cậu cũng không phải là người bình thường. nếu không có Thắng Nam, thì tôi nghĩ tôi và cậu sẽ không bao giờ gặp nhau trên đời này, tôi chỉ có một đứa em gái, từ nhỏ hai anh em tôi đã nương tựa lẫn nhau mà sống, Thắng Nam tuy nhìn có vẻ kiên cường nhưng vẫn là một cô gái, một người con gái ai cũng muốn tìm một người để dựa vào.”
Trương Hợp Hoan nói: “Đây có lẽ là điều mà anh nghĩ, còn Thắng Nam tôi biết rất độc lập và kiên cường.” Điện thoại của cậu vang lên, nhìn thoáng qua thì trung tâm mua sắm American Express Centurion lại có thể tặng một tấm thẻ Bách phát bách trúng cho cậu.
Kiều Thắng Thiên nói: “Đã đánh golf bao giờ chưa?”
Trong lòng Trương Hợp Hoan cho rằng Kiều Thắng Thiên này quá xem thường người khác, tôi đánh golf có khi anh còn đang bận yếm, lắc đầu: “Đây là trò chơi của quý tộc, tiền lương của tôi không đủ để với đến tầng này.”