Trương Hợp Hoan nói: “Nếu em đã nói như vậy, anh cũng sẽ thử xem sao, cố gắng biết đâu lại có thể bách phát bách trúng!” Nói xong thì vung gậy đánh bóng.
Kiều Thắng Thiên ở khoảng cách gần nhìn tên nhóc này vung gậy, có thể nhận thấy chàng trai trẻ này là một tay chơi golf lão luyện, động tác rất chuẩn, uyển chuyển nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn mình.
Mắt nhìn theo quả bóng trắng nhỏ bay vút lên không trung, Kiều Thắng Thiên từ đường bay của trái bóng có thể thấy được đây là một cú đánh bay thẳng trực tiếp đến lỗ, với trình độ của Trương Hợp Hoan có thể đây ít nhất là một cú birdie chứ không phải là một cú Double Eagle, lại là ACE nữa sao, một cú trực tiếp vào lỗ!
Kiều Thắng Thiên cảm giác mơ hồ, cậu ta đạt đến trình độ cao như vậy sao không đi thi đấu chuyên nghiệp luôn đi, còn tới đây để chọc tức mình sao?
Kiều Thắng Nam nhảy lên vui vẻ, giống như cô vừa giành chiến thắng vậy.
Kiều Thắng Thiên im lặng đem gậy golf cất đi, làm sao có thể so tài được nữa? Không biết em gái mình lại từ đâu đem tới một người như thế này.
Trương Hợp Hoan nói: “Không thì chúng ta chơi năm hiệp thắng ba đi.”
Kiều Thắng Thiên liếc anh một cái, đè nén nuốt nước miếng vầo rồi gật đầu nói: “Hôm nay dừng lại ở đây đi, tôi hơi mệt.”
Kiều Thắng Nam đứng bên cạnh cười thầm trong bụng, anh trai của cô là đang nhận thua.
Kiều Thắng Thiên nói với Trương Hợp Hoan: “Tiểu Trương, chúng ta đi.”
Trương Hợp Hoan cũng Kiều Thắng Thiên đi với nhau về phía trước, Kiều Thắng Nam cũng không đi chung mà tiếp tục luyện tập golf.
Kiều Thắng Thiên nói: “Giấy phép đài truyền hình vệ tinh không dễ xin, tại sao cậu lại muốn đến tìm tôi?”
Trương Hợp Hoan nói: “Sau khi tôi đến Bắc Kinh được nghe nói không có chuyện gì là Kiều tổng không thể làm được, vừa hay tôi lại quen biết Thắng Nam, vì vậy nên mới nhờ cô ấy có được buổi gặp gỡ này với anh, nếu anh cảm thấy khó khăn thì từ chối tôi cũng không sao.”
Kiều Thắng Thiên đia vào chỗ ngồi nghỉ ngơi dừng bước chân: “Cũng không hẳn là không thể, nhưng mà đài truyền hình Nam Giang của cậu muốn chiếu cái gì?”
Trương Hợp Hoan hiểu rõ ý anh ta muốn hỏi anh ta nhận được lợi ích gì, Trương Hợp Hoan nói: “Kiều tổng cũng tham gia vào nền công nghiệp truyền hình sao?”
Kiều Thắng Thiên lắc đầu nói: “Không có hứng thú, tôi là một nhà đầu tư, chỉ đầu tư vào những dự án có triển vọng. Tôi dùng tiền để sinh tiền, để cho những người có năng lực giúp tôi kiếm tiền, bởi vì tôi là một người lười biếng, cũng không muốn phải tự mình làm.”
Trương Hợp Hoan phát hiện Kiều Thắng Thiên là một thực sự là một cao thủ, còn trẻ như vậy mà đã đạt tới được cảnh giới này, và đương nhiên nó cũng liên quan rất nhiều đến xuất thân của anh ta.
Trương Hợp Hoan nói: “Nếu Kiều tổng là người làm đầu tư, trong tương lai vài năm đến thì tôi chắc chắn sẽ có rất nhiều dự án gửi đến cho anh, tôi cam đoan những dự án đó đều có thể thu được khá dày.”
Kiều Thắng Thiên cười hẳn lên: “Tiểu Trương, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi hai tuổi.”
Kiều Thắng Thiên nói: “Đầu óc của cậu rất khôn khéo, không những muốn nhờ cậy mối quan hệ của tôi, mà còn muốn sử dụng tiền của tôi.” Trong lòng anh ta còn có câu chưa nói ra, Trương Hợp Hoan này không phải còn muốn đem luôn em gái mình đi không, cái gì tốt cũng bị cậu lấy đi sao, cậu cho rằng Kiều Thắng Thiên tôi xem tiền như cỏ rác sao?
Trương Hợp Hoan nói: “Xem ra Kiều tổng có vẻ không hợp ý về tôi, nếu anh có hứng thú, tôi nhất định sẽ đưa ra một kế hoạch dự án mới nhất cho anh xem qua, nếu anh thấy có lợi có thể đầu tư thử, còn không được thì tôi sẽ không đưa ra ý thuyết phục anh đầu tư nữa.”
Kiều Thắng Thiên nói: “Cậu ở đài truyền hình Nam Giang chẳng qua chỉ là một nhân viên bình thường thôi, chuyện giấy phép đài vệ tinh truyền hình nên là công việc đài trưởng quan tâm không phải sao?”
Trương Hợp Hoan nói: “Đài trưởng không đủ trình độ để làm việc này.”
Kiều Thắng Thiên nhịn không được mà cười hẳn lên: “Tôi cũng không phải là quan chức mà chỉ là một thương nhân bình thường, một cán bộ cấp phòng khoa cũng là một quan chức lớn đối với tôi.” Những lời này là anh ta nghĩ một đằng nói một nẻo, cho dù cấp cao hơn nữa thì trong mắt anh ta cũng chẳng là gì.
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi là một nhân viên của đài truyền hình Nam Giang, đương nhiên phải có tinh thần tập thể, tôi cũng sẽ không giấu anh, trước đây đài truyền hình Nam Giang vốn dĩ là một đài truyền hình vệ tinh địa phương, nhưng tiết mục của chúng tôi đã bị một trang web gây tổn hại, chúng tôi tổn thất nghiêm trọng nên từ đó chúng tôi đã muốn xin giấy phép đài truyền hình vệ tinh.”
Kiều Thắng Thiên nói: “Đài của cậu không phải là đài suy nhất có suy nghĩ này, chuyện giấy phép tôi se giúp cậu tìm hiểu một chút, nếu có khả năng tôi nhất định sẽ cố hết sức mình, tuy nhiên nếu không thành thì hy vọng cậu không trách tôi.”