Trương Hợp Hoan mở cửa xe ngồi vào, nhìn một lượt quần áo, tất cả đều là hãng Amani, giày dép cũng cùng thương hiệu, Trương Hợp Hoan nói: "Đặc biệt mua cho tôi à?”
Kiều Thắng Nam nói: "Đừng nghĩ nhiều, mua cho anh trai tôi, kích thước nhỏ, tôi muốn vứt đi, nhưng nghĩ lại thì tái sử dụng rác thải vậy.”
Trong lòng Trương Hợp Hoan nói thầm tin cô mới lạ, Kiều Thắng Thiên là một người đàn ông thô kệch, cao hơn mình nửa đầu, mua quần áo cho anh ta mà có thể nhỏ nhiều thế hả? Kiều Thắng Nam ơi Kiều Thắng Nam, chẳng lẽ cô có suy nghĩ gì với tôi? Có những lời trong lòng hiểu rõ nhưng không thể nói ra.
Vẻ mặt Trương Hợp Hoan cười xấu xa ngồi ở phía sau, Kiều Thắng Nam thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, trách mắng: "Anh thành thật lại cho tôi, còn cười tiếp như thế tôi sẽ đá anh xuống xe.”
Trương Hợp Hoan nói: "Lúc cha mẹ cô đặt cho cô cái tên này chắc sẽ không nghĩ cô sẽ nam tính hơn cả đàn ông đâu, có phải cô có hiểu lầm gì về tên của mình rồi không?”
Kiều Thắng Nam nói: "Tôi như thế đấy, không cần phải lấy lòng kẻ khác.”
Đến văn phòng ở trụ sở Bắc Kinh, Trương Hợp Hoan sai người đưa Kiều Thắng Nam đến một căn phòng, cô cũng phải thay quần áo.
Trương Hợp Hoan thay bộ quần áo mà Kiều Thắng Nam mua cho anh trai cô, vừa vặn, quả thực giống như thiết kế riêng cho cậu vậy.
Đứng trước tấm gương, trên dưới âu phục màu đen bảnh bao, áo sơ mi trắng, thắt nơ đen, giày da sáng bóng, giống như đặc công 007, Trương Hợp Hoan cũng bị vẻ đẹp trai của người trong gương làm cho hoảng sợ, cảm giác so với mặc trang phục nam ở cửa hàng quần áo bình thường hiệu quả hơn nhiều, quan trọng là chi tiết.
Đợi nửa tiếng đồng hồ Kiều Thắng Nam mới thay xong, một bộ váy dài màu đen của Burberry, giày cao gót Beverly của Gucci, chiếc túi xách màu bạc cùng hãng, cao quý không mất đi vẻ thanh lịch, chỉ là chiều cao của cô phối hợp với đôi giày cao gót này, đi tới trước mặt Trương Hợp Hoan khiến Trương Hợp Hoan đã cao 1m80 không có bất kỳ ưu thế chiều cao nào đáng nói.
Hai người liếc nhau một cái, đồng thời nở nụ cười, Trương Hợp Hoan nói: "Như này thì cô không thể lái xe.”
Kiều Thắng Nam lấy chìa khóa xe từ trong túi xách ra: "Không phải còn có tài xế sao?”
Trương Hợp Hoan nói: "Không ngờ trong lòng cô, tôi chính là một tên tài xế.”
Kiều Thắng Nam nói: "Cho tới bây giờ tôi chưa từng mua quần áo cho tài xế..." Không cẩn thận nói lỡ miệng, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ: "Đi thôi, trễ nữa sẽ tắc đường.”
Lúc Trương Hợp Hoan và Kiều Thắng Nam rời đi thì gặp La Bồi Hồng, La Bồi Hồng nhìn thấy hai người bọn họ thì mỉm cười, Trương Hợp Hoan vội vàng chào hỏi, lúc Kiều Thắng Nam và La Bồi Hồng ở Bằng Thành đã quen biết, cũng gọi là chị La.
La Bồi Hồng nói: "Hai người ăn mặc long trọng như vậy, là chuẩn bị tham gia bữa tiệc quan trọng gì hả?”
Kiều Thắng Nam nói: "Bữa tiệc từ thiện.”
La Bồi Hồng gật đầu, cảm giác đôi này đúng là đẹp mắt, nói đến thật kỳ lạ, Trương Hợp Hoan ở cùng một chỗ với Sở Thất Nguyệt cảm giác đặc biệt xứng đôi, lúc ở cùng An Nhiên, chị ta cũng cảm giác trời sinh một cặp, bây giờ đứng chung một chỗ với Kiều Thắng Nam cũng làm cho người ta có cảm giác trời đất tác thành, tên này đúng là ai cũng hợp, trên thế giới này không có người đàn ông tốt nào là duy chỉ một lòng. Chỉ là trong lòng đàn ông đều có thể cất chứa nhiều phụ nữ vậy sao? Dù sao cũng không thể là chị ta.
La Bồi Hồng đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, Hứa Minh Phong từ bên trong đi ra, nhìn thấy vợ cũ, anh ta chào hỏi: "Bồi Hồng, ăn cơm chưa?”
La Bồi Hồng lắc đầu.
"Ăn cùng không?"
La Bồi Hồng nói: "Gần đây tôi đang giảm cân, buổi tối không ăn.”
Lúc này Hứa Minh Phong mới để ý tới chị ta có gầy: "Bồi Hồng, đến tuổi của em thì nên lấy sức khỏe làm chủ, không nên học theo mấy cô gái nhỏ ăn kiêng mù quáng.”
La Bồi Hồng nổi giận: "Tôi ở tuổi nào? Hứa Minh Phong, anh là tên thần kinh à, anh thích mấy cô gái nhỏ thì đi tìm bọn họ mà ăn tối, tôi ngăn cản anh à?” Chị ta quay người rời đi.
Hứa Minh Phong cũng không nghĩ tới nói bừa một câu lại khiến chị ta tức giận, vội vàng đuổi theo giải thích: "Tôi không có ý đó, đây không phải là đang quan tâm tới sức khỏe của em sao, buổi tối tôi không có việc gì, tôi thấy em cũng đang rảnh nên chỉ muốn mời em ăn một bữa cơm, có một số chuyện kinh doanh muốn bàn với em, đúng rồi, để tôi quay lại gọi cả Trương Hợp Hoan đi cùng.”
La Bồi Hồng tức giận nói: "Cậu ấy không rảnh, vừa mới đi ra ngoài với Kiều Thắng Nam.”
Hứa Minh Phong nghe chị ta nói như vậy, trong lòng thầm nói hóa ra tâm trạng cô ấy không tốt là do chuyện này, trong lòng anh ngược lại hơi không thoải mái: "Hóa ra vì chuyện này nên em mới tức giận à.”