La Bồi Hồng tức giận nhìn Hứa Minh Phong: "Có phải anh bị điên không? Hứa Minh Phong, tôi tưởng bảy năm nay anh đã thay đổi, sao bây giờ vẫn giống như trước đây, giậm chân tại chỗ, lòng dạ hẹp hòi, ích kỷ đen tối.”
Hứa Minh Phong bị cô mắng một trận, vẻ mặt cười khổ, muốn trách thì trách miệng thối, vội vàng xin tha: "Giám đốc La, ngài đừng mắng nữa, nể mặt một chút, đây là văn phòng trụ ở Nam Giang, không phải khách sạn bình thường.”
La Bồi Hồng nhìn vẻ mặt xấu hổ của anh ta, bỗng nhiên muốn cười, mím môi nói: "Có người thích bị coi thường.”
Hứa Minh Phong nói: "Tôi hèn hạ, giám đốc La, nếu không chúng ta vừa đi ăn rồi em vừa mắng?”
La Bồi Hồng thở dài, gật đầu nói: "Đi thôi, mắng xong tôi có hơi đói.”
Giết người không cần gấp, đương nhiên La Bồi Hồng không thể tiếp tục đuổi giết Hứa Minh Phong, mặc dù bọn họ đã ly hôn, nhưng dù sao hai người cũng xem như đến vui mà tan cũng vui, trước đây ly hôn không phải vì một trong hai ngoại tình, cho dù là cả hai đều chuyên chú sự nghiệp, tính cách lại mạnh mẽ, cũng không ai muốn hy sinh vì đối phương, cho nên mới đi đến tình trạng ly hôn, ly hôn nhiều năm như vậy dẫu ít có liên hệ, nhưng không hề có thù oán gì.
Hứa Minh Phong đưa thực đơn cho La Bồi Hồng, La Bồi Hồng gọi mấy món chay, Hứa Minh Phong nhìn danh sách rượu một chút, không có Penfolds, hỏi ý kiến của La Bồi Hồng rồi gọi hai chai vang trắng Changyu.
Lần đầu tiên Hứa Minh Phong chúc mừng bọn họ thuận lợi bán bản quyền phát sóng "Tầm Tần Ký", dưới tình hình thị trường hiện nay, có thể bán một bộ phim xuyên không cổ trang đang quay, hơn nữa giá cao như vậy, đúng là một chuyện rất không dễ dàng.
La Bồi Hồng nói: "Chuyện này tất cả đều là công lao của Trương Hợp Hoan, cô gái vừa rồi đi cùng cậu ấy tên là Kiều Thắng Nam, người mua "Tầm Tần Ký" chính là anh trai Kiều Thắng Thiên.”
Hứa Minh Phong nói: "Kiều Thắng Thiên ở Bắc Kinh là một nhân vật có thủ đoạn siêu kinh, Trương Hợp Hoan quá đỉnh." Anh ta thấp giọng nói: "Trương Hợp Hoan và Kiều Thắng Nam có phải đang yêu đương không?”
La Bồi Hồng nói: "Vấn đề tình cảm cá nhân của người khác tôi không rõ lắm.”
Hứa Minh Phong cười nói: "Em mà không rõ sao, cậu ta như em trai ruột của em ấy.”
La Bồi Hồng nói: "Hứa Minh Phong, trước khi nói anh phải nghĩ chứ, có phải hôm nay anh đặc biệt tới cửa nghe mắng đúng không?”
Hứa Minh Phong cười nói: "Em mắng tôi, đột nhiên tôi có cảm giác như quay về bảy năm trước.”
La Bồi Hồng nói: "Đừng nói mấy chuyện trước đây với tôi, không phải anh muốn bàn chuyện kinh doanh với tôi sao? Nói đi, có chuyện gì? Hình như đài truyền hình Nam Giang với Youku của bên anh không có hạng mục nào hợp tác thì phải.”
Hứa Minh Phong nói: "Hiện tại không có không có nghĩa là sau này không có, Bồi Hồng..."
Ánh mắt sắc bén của La Bồi Hồng dường như hai con dao sắc ném về phía Hứa Minh Phong.
Hứa Minh Phong vội vàng đổi giọng nói: "Giám đốc La..."
La Bồi Hồng bị sự thay đổi giọng điệu của anh ta làm cho bật cười, cười ha ha: "Được rồi, anh thích gọi gì thì gọi thế đi.”
"Anh nghe nói đài bên em xin giấy phép truyền hình vệ tinh?"
La Bồi Hồng nói: "Trước đây từng xin, không phải tin tức gì mới."
Hứa Minh Phong nói: "Nếu như có thể xin thành công, các em chính là truyền hình vệ tinh Nam Giang."
La Bồi Hồng nói: "Chỉ đổi tên thôi, đài truyền hình vẫn là cái cũ, coi như bước vào hàng ngũ truyền hình, nhưng chỉ là truyền hình hạng ba, có truyền hình hạng ba còn không bằng đài truyền hình địa phương." Cô nói chuyện rất cẩn thận, cho dù đối diện với chồng trước, cho dù đối phương không phải người trong ngành, cô cũng không thể nói hết tình hình thực tế.
Hứa Minh Phong nói: "Đâu giống nhau được, chắc chắn từ đài truyền hình địa phương đến truyền hình vệ tinh là sự thay đổi rất lớn, đồng nghĩa với việc các em có thể phủ sóng rộng hơn, sẽ có thêm tài nguyên."
La Bồi Hồng nói: "Anh nói đúng, nếu như lúc trước chúng tôi đã có giấy phép truyền hình vệ tinh thì sẽ không bị Youku bỏ rơi giữa chừng rồi chọn Lam Đài thay thế." Cô vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, dù sao lúc trước vì làm "Chúng tôi là diễn viên" mà tất cả mọi người đều bỏ ra rất nhiều tâm huyết, đến cuối cùng lại bị Youku bỏ rơi. Mặc dù Trương Hợp Hoan thành công lật được một ván, nhưng sự mất mát này cũng không hoàn toàn biến mất.
Hứa Minh Phong nói: "Chuyện này thật sự không thể trách anh."
La Bồi Hồng nói: "Anh đừng lo lắng, tôi cũng không có ý oán trách anh. Tôi chỉ cảm thấy những nền tảng video trực tuyến như các anh làm việc quá để ý cái lợi trước mắt, tất cả đều phụ thuộc vào tiền bạc. Vì vậy nhất định phải cẩn thận khi hợp tác với các anh."
Hứa Minh Phong nói: "Mạng lưới nền tảng video trực tuyến phát triển rất nhanh, theo sự phổ biến của điện thoại thông minh, tốc độ internet không ngừng phát triển, tốc độ phổ biến sẽ càng lúc càng nhanh. Cùng với đó, em cũng không nên chỉ dừng lại ở tư duy truyền thống của trước đâu, phải học cách thích ứng với những thứ mới."