Quan trọng là sau đó Kiều Thắng Thiên cũng có đồ quyền góp đấu giá, bảng quy trình mỗi vị khách mời đều có, em gái hẳn là nhìn thấy rồi. Lát nữa anh muốn quyên góp một ngôi nhà làm bằng gỗ tử đàn, giá khởi điểm 500.000. Năm triệu đó là anh muốn em tăng thể diện cho anh, trong lòng Kiều Thắng Thiên cảm thấy rất chua.
Khoảng thời gian này là thuộc về Trương Hợp Hoan, tất cả sự chú ý của mọi người đều đặt ở trên người của cậu. Trương Tử Y đang đi xuống dưới nghe thấy có người dùng 5 triệu đấu giá một bài hát của Trương Hợp Hoan thì nụ cười ở trên mặt có hơi cứng lại. Một bài hát của Trương Hợp Hoan đáng tiền như vậy? Cô ấy quyên góp ra một thanh bảo kiếm lớn mới góp được khoản từ thiện 500.000, một bài hát của cậu thì 5 triệu. Khoản từ thiện nhỏ bé kia của mình lập tức trở nên mờ nhạt ảm đạm.
Chẳng qua Trương Tử Y cũng tò mò, cô ấy không hiểu biết về Trương Hợp Hoan. Rốt cuộc là người này có ma lực gì có thể làm cho người quyên góp 5 triệu để nghe một bản nhạc dương cầm của cậu.
Trương Hợp Hoan đứng ở trên sân khấu cười nhìn người dẫn chương trình nói: “Tôi có thể hỏi một chút là vị khách mời nào chọn bài hát không?”
Người dẫn chương trình cười nói: “Bởi vì khách mời không muốn tiết lộ tên của cô ấy vậy nên tôi chỉ có thể giữ bí mật. Tôi nghĩ Trương tiên sinh chắc chắn biết.”
Trương Hợp Hoan nói: “Trường hợp như ngày hôm nay không thích hợp biểu diễn ca hát. Hay là vậy đi, tôi sẽ dành tặng một bản nhạc dương cầm truyền cảm hứng mà chính mình mới sáng tác gần đây cho vị tiểu thư thần bí này. Không biết cô ấy có đồng ý hay không?”
Trước khi Kiều Thắng Nam chọn bài hát đã biết Trương Hợp Hoan chắc chắn sẽ đoán ra là chính mình, cô mỉm cười gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Ở trường hợp như thế này ca hát hình như không hề thích hợp, chỉ là không biết Trương Hợp Hoan viết một bản nhạc dương cầm như thế nào tặng cho mình.
Trương Hợp Hoan ngồi xuống trước đàn dương cầm, tất cả mọi người đều mang theo tâm trạng tò mò nhìn Trương Hợp Hoan. Dù sao thì trước đó hoàng tử dương cầm vừa mới diễn tấu xong, trình độ đàn dương cầm của Trương Hợp Hoan trâu hơn nữa cũng không thể vượt qua được hoàng tử dương cầm.
Mặc dù khoản quyên góp 5 triệu này không nhỏ, nhưng liệu trình độ của Trương Hợp Hoan có thể đạt được đến mức giá này hay không. Hôm nay có hơi giống như nghịch đao lớn trước mặt của Quan Công.
Hoàng tử dương cầm nhìn chằm chằm bằng đôi mắt to, vui vẻ cười toe toét nhưng trong lòng lại cảm thấy rất không thoải mái. Mình đã là tồn tại đứng đầu kim tự tháp giới dương cầm trong nước, cái tên Trương Hợp Hoan này vậy mà lại muốn diễn tấu nhạc dương cầm trước mặt mình? Nếu như cậu ta tùy tiện đàn một lần thì kiếm được 5 triệu vậy thì mình có phải là có hơi mất mặt không? Không phải hơi mà thực sự là quá mất mặt.
Trương Hợp Hoan ngồi ở bên cạnh đàn dương cầm, mặc dù cậu không chơi đàn nhưng ngoại hình và khí chất của cậu không hề yếu hơn hoàng tử dương cầm. Dù sao thì giá trị nhan sắc bày ở đó, tên này vừa ngồi xuống bên cạnh đàn dương cầm như vậy thì khí chất văn nghệ lập tức phả thẳng vào mặt, cảm giác sân khấu đột nhiên trở nên cổ điển tao nhã hơn rất nhiều.
Tiết Xuân Hoa rõ ràng nảy sinh hứng thú với Trương Hợp Hoan, nhỏ giọng nói với Kiều Thắng Thiên: “Cậu sắp xếp đúng không?”
Kiều Thắng Thiên thật sự không biết nên khóc hay nên cười, mặc dù không phải anh ta sắp xếp nhưng mà khoản tiền này cuối cùng chắc chắn là do anh ta trả.
Tiết Xuân Hoa nhìn thấy biểu cảm của anh ta không nhịn được mà nở nụ cười: “Em gái anh thích cậu ta.”
Kiều Thắng Thiên cảm thán: “Con gái lớn không giữ được.”
Tiết Xuân Hoa nói: “Hy vọng cậu ta xứng với Thắng Nam.”
Trương Hợp Hoan nói vào micro: “Bản nhạc dương cầm mà tôi sáng tác này lấy linh cảm từ câu chuyện “Book of Exodus” trong Kinh thánh. Moses cùng với môn đồ người Do Thái của ông ấy trốn thoát khỏi ách nô lệ của Pharaoh Ai Cập. Moses vững vàng và bình tĩnh, dựa vào niềm tin đối với Chúa giải cứu người Israel.
Trình độ dương cầm của tôi vô cùng bình thường, tối nay có một chút ý múa rìu qua mắt thợ nhưng tôi hy vọng thông qua một bản nhạc như vậy có thể đánh thức lại những hoài bão ở trong lòng của mọi người. Trong khi đắc ý với cuộc sống cũng đừng quên mài giũa giấc ngủ yên trong quá khứ, lúc cuộc đời không như ý càng không nên từ bỏ lý tưởng và hy vọng. Bởi vì chỉ cần chúng ta còn sống thì còn có cơ hội, chỉ cần chúng ta kiên trì thì chắc chắn có thể thoát khỏi nghịch cảnh.”
Kiều Thắng Thiên đã tìm hiểu một vài thông tin về Trương Hợp Hoan, trong lòng thầm than dù sao cũng làm người dẫn chương trình có tài ăn nói, chỉ hy vọng bản nhạc dương cầm của cậu ta không cần kéo chân sau làm trò cười cho thiên hạ mới tốt. Hiện trường đều là người ở tầng lớp có tố chất và tu dưỡng cao, có rất nhiều người có hiểu biết rất sâu sắc với âm nhạc, muốn lừa gạt cho qua quá khó khăn.