Vốn dĩ Kiều Thắng Thiên cho rằng em gái tùy hứng tiêu tiền của mình làm từ thiện, sau khi nghe Trương Hợp Hoan diễn tấu ngay tại chỗ, anh chờ rằng số tiền đã tiêu này khá đáng. Chờ đến khi Phạm Đông Thăng đến tìm anh ta thảo luận việc mua bản quyền, Kiều Thắng Thiên mới ý thức được bản thân không hề thua thiệt chút nào, còn chiếm được một món hời to. Chỉ cần anh ta tự nguyện, đoán chừng bản quyền tận mười triệu cũng có thể bán được ra ngoài.
Có điều Kiều Thắng Thiên không có ý định bán đi, anh ta không thiếu chút tiền đó, mấu chốt là bản nhạc này có ý nghĩa trọng đại. Sau này anh ta phải đổi tên cho ca khúc này, chỉ cần công ty có hoạt động trọng đại, còn cả ngày kỷ niệm như sinh nhật, kết hôn của anh ta đều phải diễn tấu một lần, tên đã suy nghĩ kỹ rồi - “Thắng Thiên”. Dù sao bản quyền là của anh ta, anh ta thích đổi làm sao thì đổi.
Sau khi hoạt động đấu giá hoàn thành thì tiến vào hình thức tiệc rượu, phàm là người đến tham gia tiệc rượu từ thiện, chủ yếu đều muốn lợi dụng trường hợp này để kết bạn tạo mối quan hệ đủ phương diện trong xã hội, tìm kiếm các cơ hội.
Trương Hợp Hoan cũng bởi vì biểu hiện xuất sắc đêm nay mà từ một kẻ vô hình biến thành ngôi sao của bữa tiệc.
Trương Tử Y cũng âm thầm hỏi thăm một vài thông tin về Trương Hợp Hoan, chủ động đến trước mặt Trương Hợp Hoan, mỉm cười cụng ly rượu với anh: “Hóa ra Trương tiên sinh cũng làm ngành điện ảnh truyền hình?”
Trương Hợp Hoan gật đầu, nói: “Tôi vừa mới tiến vào không bao lâu, có điều tôi là fan phim của Trương tiểu thư, gần như mỗi một bộ phim của cô tôi đều đã xem.” Trong lòng Trương Hợp Hoan thầm nói bao gồm cả ảnh bikini trên bãi biển của cô tôi cũng xem hết rồi.
Trương Tử Y nói: “Vậy sao? Vậy hy vọng về sau chúng ta cũng sẽ có cơ hội hợp tác.”
Trương Hợp Hoan đáp: “Không thành vấn đề.”
Điện thoại di động của Trương Tử Y vang lên, cô ấy nhận cuộc gọi: “Tiểu Ninh, tôi đã nói với anh rồi, buổi tối tôi có sắp xếp…” Cô ấy vừa nói vừa đi về phía xa.
Trương Hợp Hoan suy đoán dựa theo tuyến thời gian chắc là bạn trai MC của cô ấy gọi điện thoại đến. Tính toán sơ lược, khoảng cách đến lúc hai người chia tay không còn xa, coi như là thời kỳ thủy triều thấp trong hai năm nay của Trương Tử Y.
Trương Tử Y vừa đi, hoàng tử dương cầm cũng tới. Mặc dù mục đích mua bản quyền không đạt thành nhưng anh ta cũng rất muốn làm quen với Trương Hợp Hoan, mỉm cười nói: “Trương tiên sinh, khúc “Exodus” vừa rồi kia thật sự quá đặc sắc.”
Trương Hợp Hoan khiêm tốn nói: “Múa rìu qua mắt thợ, làm trò cười cho thiên hạ.”
“Tôi cũng không phải người nịnh nọt, chỉ đơn thuần nói dựa vào kỹ thuật dương cầm thôi. Anh cũng phải được tính là tiêu chuẩn cấp bậc chuyện nghiệp, tài soạn nhạc của anh càng tuyệt hơn. Khúc “Exodus” này là bản đàn dốc lòng nhất mà tôi từng nghe trong mấy năm gần đây. Trương tiên sinh, không biết chúng ta có cơ hội hợp tác hay không?”
Trương Hợp Hoan nói: “Nhất định sẽ có rồi, lần sau tôi viết ra một bản nhạc mới, tôi sẽ tìm anh đánh giá trước.” Nói bóng nói gió hiện tại trong tay anh thật sự không còn hàng tích trữ.
Trái lại không phải Trương Hợp Hoan không có bản nhạc khác, quan trọng là hoàng tử dương cầm chơi nhạc cổ điển, anh không có hứng thú với dương cầm cổ điển. Tài nguyên hiện tại đã đủ khiến anh bị giày vò rồi, về sau vị hoàng tử dương cầm này quy tắc ngầm cũng không ít, tiếp xúc quá nhiều với anh ta cũng không có lợi gì.
Kiều Thắng Thiên ở phía xa vẫy vẫy tay với anh, Trương Hợp Hoan tìm cớ rời đi. Kiều Thắng Thiên đưa cho Trương Hợp Hoan một ly rượu vang, chỉ ra bên ngoài. Hai người ra bên ngoài sân thượng ngắm cảnh, mặc dù là mùa xuân nhưng bên ngoài vẫn hơi lạnh.
Kiều Thắng Thiên uống một ngụm rượu rồi nói: “Quà tặng cho tôi, tôi rất thích.”
Trương Hợp Hoan nói: “Thích thì tốt, trong mấy ngày tới tôi sẽ suy nghĩ tặng cho anh chút quà gì đó phù hợp thôi.”
Kiều Thắng Thiên bật cười ha ha: “Cuối cùng bây giờ tôi cũng hiểu ra vì sao Thắng Nam lại thưởng thức cậu như thế.”
Trương Hợp Hoan tiếp lời: “Có thể trở thành bạn bè với cô ấy là may mắn của tôi.”
Kiều Thắng Thiên nhìn sang Trương Hợp Hoan đầy vẻ sâu xa, nói: “Hình như con bé không chỉ xem cậu là bạn bè đâu?”
Trương Hợp Hoan cười nói: "Thắng Nam là một người rất đơn giản, tổng giám đốc Kiều đừng phức tạp hóa mối quan hệ của bọn tôi.”
Kiều Thắng Thiên gật đầu nói: "Tôi cũng hy vọng quan hệ của hai người đơn thuần, tư duy Thắng Nam không đấu lại được với cậu.”
Trương Hợp Hoan nói: "Lời này chắc là nghĩa xấu”
"Nghĩa tốt hay xấu tùy thuộc vào cậu nghĩ như nào."
Kiều Thắng Thiên lại nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nhìn theo ánh đèn của thành phố, kéo dài đến thành lâu Tử Cấm Thành, trầm giọng nói: "Cậu biết nguyên lý bảo toàn năng lượng không?”
Trương Hợp Hoan gật đầu, nguyên tắc vật lý đơn giản như vậy tất nhiên là cậu biết.
Kiều Thắng Thiên nói: "Vậy thì phải hiểu được nguyên lý chuyển đổi năng lượng.”
Trương Hợp Hoan đáp: "Anh đang nhắc nhở tôi rằng bất cứ thứ gì trên đời này đều cần trao đổi?”
Nhạc trong truyện:
Exodus:
https://www.youtube.com/watch?v=VrBZ0rGWXUk