Tay hoàng tử dương cầm lặng lẽ đong đưa theo giai điệu bản nhạc, biên độ càng lúc càng lớn, cuối cùng khi anh ta nhắm mắt lại, đầu lắc lư, mười ngón trên hai bàn tay nhanh chóng cử động trên đầu gối. Như thể người đang tấu khúc dương cầm trên sân khấu kia chính là anh ta, một bản dương cầm hay chân chính thậm chí có thể khiến người ta xem nhẹ người trình diễn là ai. Nếu chỉ xét từ kỹ thuật đàn mà nói, là hoàng tử dương cầm đàn bản nhạc này thì chắc chắn hơn xa Trương Hợp Hoan. Nhưng anh ta không biết liệu anh ta có thể diễn giải ra được cảm giác mạnh mẽ như Trương Hợp Hoan hay không.
Từ ban đầu trong lòng Kiều Thắng Thiên đầy chua xót khó chịu, đến bây giờ đã hoàn toàn chìm đắm trong bài nhạc này. Lời nhạc này viết quá tuyệt vời, quả thật chính là khắc họa lại sự phấn đấu của anh ta trong mấy năm nay. Em gái à, rốt cuộc vẫn là em gái ruột của anh, hiểu anh! Biết anh trai của em vất vả, anh chịu nhiều khó khăn trắc trở mới nhìn thấy ánh rạng đông. Bản đàn này được đo thân làm cho anh, anh tin! Anh nhận lấy món quà này, đừng nói là năm triệu hai trăm nghìn, xem như có thêm gấp đôi cũng đáng giá.
Tiết Xuân Hoa lắng nghe rất chân thành, điều thần kỳ chính là anh ta vậy mà cũng cho rằng bản tấu này khắc họa cuộc đời chính anh ta, quá khơi gợi lòng người. Từ nhỏ anh ta đã học dương cầm, cũng biết đàn không ít tác phẩm dương cầm kinh điển, nhưng khúc đàn này anh ta chưa từng nghe đến, cái gì gọi là khúc dương cầm tuyệt hảo? Nhạc của Beethoven, Chopin là những tác phẩm dành cho nhà chuyên môn tự nghiền ngẫm. Cá nhân anh ta càng thích loại đại chúng thế này, âm nhạc đả động lòng người mới là âm nhạc hay, phim xem thấy thích mới phim hay. Đây là quan điểm của Tiết Xuân Hoa từ trước tới nay, nên anh ta luôn phản đối Lăng Điềm Điềm đi theo con tường nghệ thuật.
Phim nghệ thuật không phải phim quay cho người bình thường xem, muốn nhanh chóng được hot thì phải quay loại phim bom tấn, quay phim bom tấn bùng nổ.
Kết thúc khúc nhạc này rồi, cả hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, dường như thời gian tạm dừng trong năm giây sau đó mới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Người dẫn chương trình mời Kiều Thắng Thiên lên sân khấu, Trương Hợp Hoan gửi tượng trưng một bản nhạc phổ điện tử “Exodus” cho anh ta.
Kiều Thắng Thiên và Trương Hợp Hoan bắt tay nhau, hai người cười tủm tỉm nhìn nhau. Tất cả đều không thể hiện qua lời nói, Trương Hợp Hoan vui mừng nói tôi đã nể nang mặt mũi anh, tặng cho anh một bài dương cầm hay ho như thế. BGM ra sân đời này của anh đều đã sắp xếp ổn thỏa cho anh cả rồi, năm triệu hai trăm nghìn không đắt.
Trong lòng Kiều Thắng Thiên tự nhủ, tôi bỏ tiền, nhóc con, cậu thật sự biết dỗ nhỉ, dỗ đến mức em gái tôi tiêu phí tiền của tôi không xót chút nào luôn, còn gom góp cho cậu 520. Nếu cậu dám có lỗi với em gái tôi, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận khi đến với thế giới này, có điều bản nhạc này hay thật. Mặc dù phải bỏ ra năm triệu hai trăm nghìn, nhưng hiệu quả tạo nên cũng đâu ra đấy. Trương Hợp Hoan một khúc thành danh, Kiều Thắng Thiên cũng nhờ vậy nở mày nở mặt.
Trương Hợp Hoan tuyên bố ngay tại chỗ, quyên góp toàn bộ số tiền lên đến năm triệu hai trăm nghìn làm từ thiện, lấy danh nghĩa của bản thân để quyên góp, tiền kiếm được dựa vào năng lực của bản thân tại sao không được quyên chứ? Trương Hợp Hoan suy nghĩ năm triệu hai trăm nghìn, dựa theo công thức vừa rồi để quy ra, chắc là giá trị danh dự được ba mươi mốt triệu hai trăm nghìn điểm. Nhiêu đây cũng trâu bò lắm rồi, buổi tiệc tối từ thiện đêm nay không uổng công, kiếm bộn rồi.
Trương Hợp Hoan xuống sân khấu trở lại bên cạnh Kiều Thắng Nam, Kiều Thắng Nam giơ rượu lên bày tỏ chúc mừng với anh. Trương Hợp Hoan uống một hớp rượu với cô, lấy điện thoại di động ra chú ý sự thay đổi của giá trị danh vọng bản thân. Cả nửa ngày như thế cũng chưa thấy giá trị danh vọng tăng lên, có hơi kỳ lạ, tại sao giá trị danh vọng chưa được thêm lên người mình? Anh chợt nhớ giá trị danh vọng gấp sáu lần vừa rồi lấy tên Huỳnh Dị quyên góp, chẳng lẽ lần này cần phải lấy tên Moses để quyên góp mới có thể tính giá trị danh vọng lên người mình? Mẹ nó! Chủ quan rồi.
Trương Hợp Hoan còn đang ảo não thì có người đến bên cạnh anh, cười nói với anh: “Trương tiên sinh, chào anh, tôi là Phạm Đông Thăng.”
Đối phương đưa cho anh một tấm danh thiếp, Trương Hợp Hoan xem, hóa ra là người quản lý của Hoàng tử dương cầm.
Nguyên nhân Phạm Đông Thăng chủ động bắt chuyện với Trương Hợp Hoan là vì bản “Exodus” vừa rồi. Hoàng tử dương cầm đã bị bản nhạc này thuyết phục, anh ta rất muốn mua lại bản quyền bản nhạc này. Trương Hợp Hoan phát hiện vị hoàng tử dương cầm này rất tinh mắt, người ta đã muốn mua thì nhất định đã chuẩn bị trước con số hơn năm triệu hai trăm nghìn rồi. Trương Hợp Hoan nói với Phạm Đông Thăng, vừa rồi anh đã tặng bản nhạc này cho Kiều Thắng Thiên, vấn đề về mặt bản quyền trực tiếp tìm Kiều Thắng Thiên.
Nhạc trong truyện:
Exodus:
https://www.youtube.com/watch?v=VrBZ0rGWXUk