Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 884 - Chương 884: Exodus (1)

Chương 884: Exodus (1) Chương 884: Exodus (1)

Rất nhiều người, bao gồm Hoàng tử piano và nhiều người chuyên nghiệp trong giới đều đã nghe ra trình độ dương cầm của Trương Hợp Hoan mặc dù không thấp, nhưng vẫn chưa thể tính được là một cao thủ cấp độ chuyên nghiệp. So sánh với trình độ diễn tấu của hoàng tử dương cầm thì kém quá nhiều, nhưng rất nhanh tất cả mọi người đều bị bản nhạc này thu hút.

Người yêu thích âm nhạc bình thường rất khó có thể phân biệt đẳng cấp cao thấp từ trình độ kỹ năng, đặc biệt là người diễn tấu đạt đến ngưỡng cửa trình độ chuyên nghiệp trong tai của bọn họ đều không khác nhau quá nhiều. Đặc biệt là diễn tấu ở hiện trường những trường hợp như thế này, việc lựa chọn bản nhạc càng quan trọng hơn.

Cái người Trương Hợp Hoan này giỏi nhất chính là nắm bắt cơ hội, kinh nghiệm của cậu đã quyết định rằng cậu sở hữu một kho tàng văn học nghệ thuật. Không giống như nhiều người có cả núi vàng mà lại không biết nên tiêu thế nào, Trương Hợp Hoan sẽ dùng phương pháp thích hợp nhất vào thời điểm phù hợp nhất, lợi dụng biểu hiện thích hợp của chính mình để đạt được kết quả tốt nhất.

Sự tò mò và xem thường từ lúc bắt đầu của người nghe có mặt tại hiện trường rất nhanh đã bị giai điệu khí thế khoáng đạt này dẫn dắt vào trong cảnh của bản nhạc.

Bọn họ nhìn thấy cát vàng bay đầy trời, thấy được sự kiên cường của con người, dưới ánh tà dương đỏ như máu, mảnh cát vàng trải dài kéo dài mải miết đến tận đường chân trời, trộn lẫn với cát vàng chính là con sóng lớn vỗ lên bờ. Người Do Thái tựa như con sâu cái kiến khó khăn tiến về phía trước trong cả một vùng cát vàng, bọn họ hứng lấy cơn cuồng phong, hứng lấy ánh mặt trời gay gắt. Từng cơ thể đổ xuống trước Kim Tự Tháp, nhưng không một ai lùi bước, bọn họ gian nan đi tới.

Bản nhạc khiến tất cả mọi người ở hiện trường nhiệt huyết sôi trào, dường như bọn họ đã trở thành một trong những thành viên của đội ngũ tiến về phía trước. Vì tín ngưỡng, vì lý tưởng, bọn họ nhất định phải bước chân không sờn đi tiếp. Nhạc khúc khí thế bàng bạc, chính là ý chí không sờn của bọn họ đang kêu gọi, đang chỉ dẫn.

Bọn họ chìm trong ánh trời chiều đỏ máu, lẫn trong biển cát vô biên, trong lòng bọn họ tràn đầy bi phẫn nhưng ý chí chiến đấu của bọn họ sục sôi. Đói khát không cách nào đánh bại được bọn họ, cái chết không cách nào khiến bọn họ lùi bước. Bọn họ vẫn tiếp tục hướng về trước, thế bọn họ không thể ngăn đỡ.

Bất kể gian khổ cỡ nào bọn họ vẫn mỉm cười tiến về phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi quốc thổ Ai Cập, bọn họ sẽ vĩnh viễn không trở về nữa.

Mặc cho bão cát táp vào mặt, mặc cho cuồng phong thấu xương, mặc cho sói hoang tru tréo, dù ai cũng không cách nào ngăn cản nổi khát vọng trở về đất nước cố hương của bọn họ, không ai có thể cướp đi tự do của bọn họ.

Tín ngưỡng tiếp thêm sức mạnh cho bọn họ, cho bọn họ ấm áp và kiên cường. Bọn họ đã trông thấy dãy núi chốn quê hương, bọn họ đã ngửi thấy mùi hương thơm ngát của cố thổ, bọn họ muốn quay về quê hương chốn cũ, vĩnh viễn không còn rời xa cố hương.

Hoàng tử dương cầm còn đầy vẻ chất vấn và xem thường từ lúc bắt đầu, trong lòng dần trở nên nghiêm túc, rồi sau đó dần trở nên xúc động theo từng hồi nhạc khúc.

Anh ta càng thấy hiểu sâu hơn về bản nhạc, đoạn đầu của nhạc khúc là một đoạn tự thuật nặng nề, khiến anh ta tưởng tượng ra cảnh tượng rất nhiều người Do Thái nặng nề tiến lên trước trong mảnh cát vàng. Giai điệu nặng nề đến mức cực đoan kia dần tự nhiên thúc đẩy xuất hiện đường ranh giới biến hóa, cảm giác bức bách trong lòng người nghe lập tức giảm bớt. Trong đoạn nhạc có sự cố gắng phấn chấn xen lẫn trong niềm hy vọng, nhưng sau một đoạn ngắn lặp lại chủ đề kéo dài hơn, âm nhạc lại trở về với nét u uất, nặng nề làm chủ đạo ban đầu.

Nhưng trong lần lặp đi lặp lại này tăng thêm một nhân tố biểu đạt mới, đó là một cảm xúc phẫn nộ bị đè nén, một loại cảm xúc chờ mong sau khi thức tỉnh, theo hướng phẫn nộ và chờ mong không ngừng tích lũy này, cuối cùng ủ thành một loại sức mạnh to lớn. Thứ sức mạnh này liên tục tăng lên, cuối cùng đến lúc nó lên tới đỉnh điểm cực thịnh, đồng thời lộ ra một loại hơi thở hùng dũng, không thể ngăn cản, không thể địch nổi.

Sau đó là sự trầm lặng ập đến bất ngờ. Sự câm lặng đối với khổ cực, sự câm lặng đối với sự vật mà bản thân chúng ta không cách nào vượt qua nổi. Kinh nghiệm của bản thân chúng ta hòa trong nhạc điệu này trở nên nhỏ bé, sự trầm lặng của chúng ta cũng là cách thức chúng ta chúng ta trao đi lời chào, đối với thứ chúng ta biết và sức mạnh mà chúng ta không biết cùng với trạng thái trống rỗng trong trái tim chúng ta.

Sự tĩnh lặng này khiến chủ đề âm nhạc thăng hoa lên đến một cấp bậc cảnh giới cao hơn.

Nhạc trong truyện:

Exodus:

https://www.youtube.com/watch?v=VrBZ0rGWXUk

Bình Luận (0)
Comment