“Đây là ý của anh hay là ý của công ty?”
Choi Yeong Ho nói: “Ý của tôi chính là ý của công ty.”
Trương Hợp Hoan cầm lấy hai bản thỏa thuận kia lên, xem cũng thèm xem mà trực tiếp xé chúng đi.
Choi Yeong Ho nhíu mày, không hiểu hành động của cậu như vậy là có ý gì?
“Thực ra tôi cũng cực kỳ không hài lòng với hai bản thỏa thuận này, sở dĩ tôi chọn nhượng bộ là bởi vì Park Jinjoo là bạn của tôi, người Trung Quốc chúng tôi rất chú trọng đến mặt tình cảm và thể diện, nếu quý công ty đây đã không biết xấu hổ thì tôi đây cũng không khách khí nữa.”
Trương Hợp Hoan lấy ra hai bản thỏa thuận khác từ trong ngực: “Căn cứ theo thỏa thuận hợp tác ban đầu của chúng ta, tôi có quyền thay mặt ba thực tập sinh yêu cầu công ty của anh bồi thường những thiệt hại mà bọn họ phải chịu.”
Choi Yeong Ho cười lạnh: “Người đề nghị chấm dứt hợp đồng là cậu, phải là cậu bồi thường cho chúng tôi mới đúng.”
Trương Hợp Hoan nói: “Có nhiều chuyện nên xảy ra, nhưng tiếc là trên đời này vẫn có quá nhiều chuyện không nên xảy ra.” Cậu sử dụng tấm thẻ nói thật đầu tiên, viết tên của Choi Yeong Ho lên điện thoại.
Choi Yeong Ho nhìn hai bản thỏa thuận mới mà Trương Hợp Hoan vừa đưa ra, sau đó lại ném nó trở về: “Cậu có thể xé nốt bản thỏa thuận này.” Ý của hắn ta rất rõ ràng, bản thỏa thuận này không có giá trị, không có khả năng hắn ta sẽ ký, tổng giám đốc của công ty cũng không thể ký.
Trương Hợp Hoan nói: “Tôi có vài chuyện muốn hỏi anh, trong thời gian ba thực tập sinh của tôi huấn luyện ở công ty anh, là ai đã tiết lộ thông tin cá nhân của họ cho Kim Jaewon?”
Choi Yeong Ho nhìn Trương Hợp Hoan, suýt chút nữa là hắn ta mở miệng thừa nhận người đó chính là mình, sau đó lại ý thức người này tới đây với chẳng có tí thiện ý gì.
Choi Yeong Ho nói: “Trương tiên sinh, nếu cậu muốn biết chi tiết quá trình của chuyện này thì có thể tới hỏi cảnh sát, tôi không có nghĩa vụ cũng như không cần thiết phải giải thích với cậu.”
Trương Hợp Hoan hỏi: “Anh với Kim Jaewon là bạn bè của nhau?”
Choi Yeong Ho nói: “Thì sao?”
Trương Hợp Hoan hỏi: “Là anh đưa thông tin cá nhân của ba thực tập sinh đó cho Kim Jaewon đúng không?”
Choi Yeong Ho nói: “Tôi không cần khai báo với cậu, vậy nếu tôi có đưa thông tin cho anh ấy thì sao?” Hắn ta ngẩn cả người, sao mình lại có thể nói như vậy? Tuy đúng là bản thân hắn ta có làm ra chuyện như vậy, nhưng chuyện này không thể công khai thừa nhận như thế được.
Trương Hợp Hoan nói: “Anh để lộ chi tiết hành trình của các cô ấy, thậm chí còn cung cấp cả thông tin về phương tiện đi lại của công ty, anh đã phối hợp với Kim Jaewon để tạo ra vụ bắt cóc và giam giữ người bất hợp pháp này.”
“Cậu… sao cậu lại biết?” Ban đầu Choi Yeong Ho định nói cậu nói xạo, nhưng lời nói đến bên môi rồi lại thay đổi, đồng thời chủ động thừa nhận hết thảy mọi chuyện đều có liên quan đến hắn ta.
Trương Hợp Hoan cười lạnh: “Quá rõ ràng, không có người trong cuộc tiết lộ bí mật thì sao người ngoài cuộc có thể dễ dàng làm việc như vậy được. Choi Yeong Ho, bây giờ nên để tôi đưa anh lên đồn cảnh sát hay tự anh lên đấy tự thú?”
Choi Yeong Ho tức giận nói: “Cậu nghĩ mình là ai chứ?” Hắn ta vươn tay muốn chộp lấy điện thoại ở trên bàn, định kêu bảo vệ lên đuổi Trương Hợp Hoan đi.
Tay Choi Yeong Ho còn chưa đụng tới điện thoại thì đã bị Trương Hợp Hoan giật lấy trước, dùng một cú quật tay trái khiến chiếc điện thoại đáp xuống cằm Choi Yeong Ho, hắn ta bị quất vào đầu nên ngửa ra sau, còn chưa kịp phản ứng gì thì Trương Hợp Hoan đã xuống tới và túm lấy cổ, cũng không phải cậu tính bóp chết tên cháu trai này hay gì, mà là mắt đối mắt với hắn ta, kích hoạt thuật thôi miên.
Có cảm giác như chức năng của thuật thôi miên này hơi giống thẻ nói thật.
Phiên bản dùng thử là vô dụng, Choi Yeong Ho bị đôi mắt hổ phách sáng ngời của Trương hợp Hoan khóa chặt, đôi mắt một mí nhỏ nhắn đột nhiên trở nên dạt dào tình cảm, hắn ta nhìn Trương Hợp Hoan như đang nhìn người yêu cũ lâu ngày không gặp lại.
Trương Hợp Hoan bị hắn ta nhìn tới nỗi thấy tởm tởm, giơ tay lên muốn vả cho hắn ta một vả, nhưng lúc sắp chạm đến mặt của hắn ta thì cậu lại dừng lại, chủ yếu là lo rằng vả cú này xong thì sẽ khiến hắn ta tỉnh lại.
Choi Yeong Ho si ngốc, ngơ ngác nhìn Trương Hợp Hoan, đầu óc trống rỗng.
Trương Hợp Hoan thử thăm dò hỏi một câu: “Bản thỏa thuận này ký hay không ký?”
Choi Yeong Ho nói: “Ký!”
Trương Hợp Hoan mừng thầm trong lòng, cái tên này bị thôi miên xong là thành một kẻ đần, cậu đưa hai bản thỏa thuận mới cho Choi Yeong Ho: “Ký!”
Choi Yeong Ho không chút do dự cầm bút ký lên, sau đó còn đóng dấu hợp đồng.
Những chuyện mà vốn ban đầu rất khó khăn thì bây giờ lại hoàn thành xong rất dễ dàng.