Rạng sáng hôm sau, Ja Hong Beom, nghi phạm bắt cóc và giam cầm ba thực tập sinh đột ngột lên cơn đau tim và đã chết trên đường đến bệnh viện.
Cái chết của Ja Hong Beom khiến vụ án bắt cóc trước đó trở thành một vụ án chưa được giải quyết triệt để, phía cảnh sát Hàn Quốc đã nói rõ với Kiều Thắng Nam rằng, toàn bộ manh mối trong vụ án này đều đã bị gián đoạn. Kiều Thắng Nam luôn cho rằng kẻ giật dây Ja Hong Beom là Kim Jaewon, ban đầu cô đã muốn lần theo đường dây này để đào sâu hơn, nhưng cái chết lần lượt của hai người này khiến cuộc điều tra trở nên không có một chút ý nghĩa, đối với một cảnh sát, chức trách của cô là phải điều tra ra sự thật và giương cao chính nghĩa.
Nhưng đối với Trương Hợp Hoan, cậu hoàn toàn không cần thu thập cái gọi là chứng cứ, cậu chỉ cần giương cao chính nghĩa, đặc biệt là người của mình thì không được bị ức hiếp.
Ja Hong Beom là kẻ đã trực tiếp thực hiện vụ việc này, nếu Kim Jaewon không bị giết, thì xác suất lớn là hắn ta sẽ gánh chịu mọi trách nhiệm, ngồi tù vài năm, thậm chí vài tháng, sau đó thì có thể ngông nghênh ra khỏi nhà tù dưới sự giúp đỡ của Kim Jaewon. Vì sự trả giá của hắn ta mà đã thu được một mớ thù lao hậu hĩnh, thế mà hiện giờ hắn ta cũng không thể sống sót được nữa mà ra đi rồi.
Trương Hợp Hoan cho rằng, chắc hẳn kẻ giết hắn ta là người của gia tộc Kim thị, tội danh mưu sát của Choi Yeong Ho chứng cứ rành rành, hẳn phải chết không còn nghi ngờ. Dưới tình hình như vậy, hắn ta cực kỳ có khả năng làm ra chuyện điên rồ cắn loạn, mặc dù giết chết Choi Yeong Ho để bịt đầu mối là cách gọn gàng nhất, nhưng người nhà của Kim Jaewon chưa hẳn sẽ hả giận nên đã quét sạch trước một số nhân chứng có thể xuất hiện, để Choi Yeong Ho hoàn toàn trở thành một con thú bị vây hãm không có ai giúp đỡ.
Kim Yongseung, Chủ tịch của GOT Media một đêm đã bạc đầu, ngồi bên cạnh quan tài thạch anh, lặng lẽ nhìn con trai mình trong quan tài, chỉ còn lại ánh mắt đau buồn trong đôi mắt sâu thẳm, nước mắt đã không còn nữa rồi.
Kim Yongdo bước vào linh đường vắng vẻ, đi đến phía sau anh trai, cung kính nói: "Anh trai!"
Kim Yongseung nói: "Là anh hại chết Jaewon, chính anh hại chết nó, nếu anh trói buộc nó thêm một chút, cũng sẽ không gây nên nông nỗi hôm nay."
Kim Yongdo thở dài rồi nói: "Anh à, anh đừng tự trách bản thân nữa, hung thủ thực sự đã bị bắt, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát."
Kim Yongseung ngẩng đầu lên, nhìn Kim Yongdo một cách lạnh lùng, ánh mắt u ám của ông ta khiến Kim Yongdo sợ run lên, ông ta vô thức lùi về sau một bước.
Kim Yongseung nói: "Cậu có hỏi hắn ta, tại sao muốn giết con trai tôi chưa?"
Kim Yongdo gật đầu: "Hắn ta nói Jaewon muốn giết hắn ta, hắn ta buộc phải tự vệ, vì vậy mới..."
"Vớ vẩn!" Kim Yongseung gầm lên giận dữ như một con sư tử đực.
Kim Yongdo câm như hến trước mặt anh trai, đợi đến khi tâm trạng ông ta bình tĩnh lại một chút rồi mới nói: "Em đã trích xuất tất cả camera giám sát, khẩu súng đó đúng là của Jaewon..." Ông ta còn chưa nói hết lời, Kim Yongseung đã đã tóm lấy cổ áo của ông ta, vẻ mặt như hung thần ác sát* như thể muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.
(*Hung thần ác sát - 凶神恶煞: Là một thành ngữ dùng trong phép ẩn dụ để đề cập đến những người hung ác tàn bạo.)
Kim Yongdo vội vàng giải thích: "Anh yên tâm, em đã sắp xếp xong toàn bộ rồi, Choi Yeong Ho không thể thoát tội được."
Kim Yongseung nghiến răng nghiến lợi, nói: "Tôi muốn khiến hắn ta phải chịu hành hạ đến tận cùng, tôi muốn để hắn muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!"
Kiều Thắng Nam chỉ về phía trước và nói: "Nơi đây là thôn nhà của Bắc Triều Tiên, theo điều tra của tôi, gia đình của An Quốc Quyền đã từng sống ở đây một khoảng thời gian."
Trương Hợp Hoan nói: "Có vẻ như hoàn cảnh cũng không tồi lắm."
Thôn nhà Bắc Triều Tiên nằm gần Cung điện Gyeongbokgung, là một địa danh du lịch nổi tiếng ở Seoul.
Kiều Thắng Nam theo tài liệu trước đó đã tìm thấy nơi mà gia đình họ đã từng thuê: "Đây hẳn là nơi mà An Quốc Quyền đã thuê trước khi ông ấy gặp phải tai nạn xe."
Trương Hợp Hoa gật đầu, đi đến đó và nhấn chuông cửa.
Qua một lúc lâu mới có người mở cửa, người mở cửa là một bà lão, thật ra Kiều Thắng Nam cũng có hy vọng là sẽ lớn tuổi một chút, nếu là một người trẻ, chắc chắn sẽ không biết chuyện đã hơn mười năm trước.
Trương Hợp Hoan chào hỏi bà lão bằng tiếng Hàn thành thạo, nghe nói bà lão là chủ nhân ở đây, Kiều Thắng Nam nhanh chóng lấy ra bức ảnh gia đình ba người của An Quốc Quyên năm đó.
Thị lực của bà lão không được tốt lắm, cầm điện thoại di động của Kiều Thắng Nam nhìn tỉ mỉ bức ảnh rất lâu, rồi bỗng nhiên phát ra một tiếng kinh ngạc, nói với Trương Hợp Hoan: “Tôi nhớ gia đình này, họ đã từng thuê nhà của tôi. sống ở đây được hai năm, sau đó, người đàn ông này xảy ra tai nạn xe ở Gahoe-dong, hai mẹ con họ đã đến bệnh viện, rồi cũng từ ngày đó họ không quay lại nữa, còn nợ tôi ba tháng tiền thuê nhà."