Kiều Thắng Nam nói: "Bà có biết khi đó ông ấy được đưa đến bệnh viện nào không?"
Bà lão lắc đầu: “Không nhớ.”
"Tình cảm của vợ chồng họ thế nào? Bình thường có hay cãi nhau không?"
Bà lão mỉm cười: "Sao thế? Tình cảm của họ tốt lắm, rất đằm thắm, cô bé đó cũng rất dễ thương, tôi nhớ đứa trẻ đó tên là Hi Trân."
Kiều Thắng Nam lại tìm hiểu thêm một chút về nghề nghiệp lúc còn sống của họ, bởi vì quá khứ đã quá lâu nên bà lão cũng không nhớ rõ.
Kiều Thắng Nam tìm ra một bức ảnh gần đây của Lạc Thanh Dương và đưa cho bà lão xem, bà lão nhận ra Lạc Thanh Dương là bà chủ của gia đình đó năm ấy, còn về Hi Trân trong quá khứ và An Nhiên bây giờ, chắc chắn bà lão sẽ không nhận ra, Kiều Thắng Nam lại đưa bức ảnh của Nhạc Khai Sơn cho bà lão xem, bà lão nói chưa bao giờ thấy qua người này.
Trước khi đi, Trương Hợp Hoa đã hỏi, năm đó gia đình An Quốc Quyền nợ bà lão bao nhiêu tiền thuê nhà, bà lão mỉm cười rồi nói không nhớ.
Trương Hợp Hoa lấy ra hai triệu won đưa cho bà lão, chỉ nói mình là người thân của nhà họ An, thế nào cũng phải để bà lão nhận.
Điều tra như vậy cũng không có bất kỳ tiến triển gì, thật ra Kiều Thắng Nam đã nhờ phía cảnh sát Hàn Quốc điều tra trước đó một đợt, đã điều tra được bệnh viện An Quốc Quyền cấp cứu năm đó, cũng tra ra được ghi chép tử vong của ông ấy. Tuy nhiên, Kiều Thắng Nam vẫn nhất quyết điều tra một lần nữa, Trương Hợp Hoan cùng với Kiều Thắng Nam đã bỏ công sức cả ngày trời để điều tra một lần nữa, nhưng kết quả vẫn hai bàn tay trắng.
Kiều Thắng Nam nhận ra, hiện tại vẫn còn một người chưa điều tra, đó chính là tài xế đã tông chết An Quốc Quyền năm đó.
Tên tài xế là Hồng Tương Phó, sống gần Myeongdong và hiện đang mở một tiệm gà rán nhỏ.
Hai người họ đến tiệm gà rán đó, nhìn thấy trước cửa vắng vẻ, kinh doanh không được tốt lắm, đi vào trong thì thấy một cặp vợ chồng đang chuẩn bị đồ đạc, người đàn ông có một số vết thương chính là tài xế gây tai nạn năm đó, Hồng Tương Phó.
Hai người họ giả làm khách hàng thông thường, gọi bia và gà rán, vợ của Hồng Tương Phó phụ trách món gà rán, còn ông ta đóng vai nhân viên phục vụ, trông có vẻ rất hiền lành, khi gửi đồ ăn đến còn hỏi khách cảm thấy mùi vị như thế nào.
Trương Hợp Hoan tỏ vẻ không tệ, rồi nói với Hồng Tương Phó: "Ông Hồng, uống vài ly với nhau đi."
Hồng Tương Phó mỉm cười rồi nói: "Không cần đâu, tôi còn phải lo việc buôn bán trong tiệm nữa."
"Chúng tôi muốn hỏi một số chuyện của năm đó, về An Quốc Quyền."
Hồng Tương Phó sửng sốt một hồi, nụ cười trên khuôn mặt lập tức biến mất, ông ta mím môi, xoay người đi đến chỗ vợ nói một tiếng, sau đó quay lại ngồi bên cạnh họ: "Hai người không phải là người Hàn Quốc sao?"
Kiều Thắng Nam nói rõ danh tính của mình.
Hồng Tương Phó nói: “Đã quá nhiều năm trôi qua rồi, trong những qua có rất nhiều người liên tiếp đến hỏi, tôi cũng đã trả lời rất nhiều lần.” Ông ta thở dài, mỉm cười đau khổ rồi nói: “Vì sự cố đó, tôi cũng không bao giờ lái xe nữa."
Trương Hợp Hoan nói: "Ông Hồng còn nhớ tình hình cụ thể lúc đó không?"
Hồng Tương Phó gật đầu nói: "Nhớ chứ, đương nhiên nhớ rồi, chắc là chuyện mười sáu năm trước rồi, tôi lái xe tải, phụ trách chuyển hàng cho người khác. Hôm đó, khi tôi đi ngang qua Gahoe-dong, người đàn ông đó lái một chiếc ô tô đột ngột xông tới, ông ta uống rượu rồi đâm vào xe của tôi, tôi rất sợ, trong đầu là một mảng trống rỗng, tôi đi đến trạm điện thoại công cộng bên đường báo cảnh sát, việc tiếp theo đều là do cảnh sát xử lý..."
Kiều Thắng Nam hỏi một vài chi tiết, và cũng không khác gì nhiều với tình hình mà cô đã biết trước đây.
Lúc này, Trương Hợp Hoan lấy điện thoại di động ra, kích hoạt thẻ nói thật, viết tên của Hồng Tương Phó lên đó, sau khi viết xong rồi thì hỏi: “Xin lỗi, ông Hồng, ông vừa nói năm đó, sau khi An Quốc Quyền say rượu đã lái xe tông vào xe của ông sao?"
Hồng Tương Phó sửng sốt một hồi: "Tôi... có nói như vậy sao?"
Kiều Thắng Nam cảm thấy hơi kỳ lạ, nhìn Hồng Tương Phó, vừa rồi cô đã nghe rất rõ, và rõ ràng Hồng Tương Phó cũng nói như vậy, sao đột nhiên không thừa nhận nữa rồi?
Trương Hợp Hoan nói: "Ông có thể nói lại tình hình khi đó một lần nữa không?"
Hồng Tương Phó gật đầu: "Chắc là mười sáu năm trước, lúc đó tôi đang lái xe giao hàng, có lẽ vào khoảng mười giờ tối, hôm đó có sương mù, tầm nhìn thời tiết rất thấp, lại là mùa đông, rất lạnh. Tôi chạy ngang qua Gahoe-dong..." Ánh mắt của ông ta trở nên hoang mang: "Tôi giảm tốc độ xe thật chậm, vì có người sẽ ở đây..."
Kiều Thắng Nam nhận ra có điều gì đó không đúng.
Trương Hợp Hoan nói: "Sẽ ở đây làm gì?"
Hồng Tương Phó ra sức lắc đầu, nhưng vẫn không kiểm soát được sự kích động trong lời nói của bản thân, : "Có người sẽ ở đây đâm phải xe của tôi."
"Ông biết trước chuyện sẽ xảy ra tai nạn xe sao?"