Trương Hợp Hoan khởi động xe:
"Ăn gì? Tôi đãi.”
An Nhiên nói:
"Thèm ăn lẩu cay rồi.”
Hai người liếc nhau một cái, đồng thời nở nụ cười.
Trương Hợp Hoan lái xe đến đường Tĩnh Hải mà bọn họ đã ăn, nhưng đến nơi phát hiện đã đóng cửa, An Nhiên đề nghị ăn quán tiết vịt bên cạnh.
Trương Hợp Hoan đi theo cô ấy ngồi ở bàn nhỏ ven đường đợi hai chén tiết vịt bưng tới ăn kèm với một cái bánh ngọt cũng rất ngon miệng.
An Nhiên mang theo gương phẳng khung đen, dù sao hiện tại đã có danh tiếng nhất định, không ngụy trang trước mặt công chúng dễ dàng bị nhận ra.
"Cảm thấy bộ phim thế nào?"
Trương Hợp Hoan lắc đầu:
"Không được ổn lắm. ”
An Nhiên nói:
"Có phải cảm thấy cắt cảnh của anh nên mới nói như vậy không?”
Trương Hợp Hoan nói:
"Tôi phải tìm đạo diễn Chương trả đũa chuyện cắt đoạn phim đó đây, đó mới là phần tinh hoa của toàn bộ bộ phim.”
"Đáng ghét, anh có thể đứng đắn chút hay không."
Trương Hợp Hoan nói:
"Sao lại không đứng đắn, lúc trước khi quay chúng ta chính là tinh thần cống hiến hết mình cho nghệ thuật, hơn nữa, còn là cô đề cử tôi mà.”
An Nhiên đỏ mặt:
"Ăn cơm.”
Trương Hợp Hoan kéo một chén tiết vịt, nhìn thấy xung quanh hầu như đều là sinh viên đại học, may mà không ai chú ý tới An Nhiên. An Nhiên cũng cực kỳ hưởng thụ cuộc sống bình thản nhẹ nhàng này, nhỏ giọng nói:
"Gần đây luôn cảm thấy không thở nổi, đi đâu cũng cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm.”
"Đây chính là cái giá phải trả để trở thành một minh tinh."
An Nhiên thở dài nói:
"Hiện tại tôi không muốn làm gì cả. ”
Trương Hợp Hoan biết cô là bởi vì chuyện mẹ bị sát hại bị đả kích nặng nề, cho đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng tối, đành nhẹ giọng nói:
"Điều kiện của cô tốt như vậy mà không làm minh tinh thì thật lãng phí.”
An Nhiên nói:
"Ngẫm lại còn không vui bằng làm người dẫn chương trình trong quá khứ. ”
Trương Hợp Hoan mở cặp từ bên trong lấy ra một xấp phổ bài hát đưa cho cô ấy.
An Nhiên kinh ngạc nói:
"Ý anh là sao? ”
"Không phải tôi đã nói muốn giúp cô làm album sao, hiện tại dù sao cô cũng không có việc gì, tôi vừa hay đang rảnh rỗi, chuẩn bị những bài hát này giúp cô."
An Nhiên ngạc nhiên nhìn cậu:
"Viết cho tôi?"
Trương Hợp Hoan gật đầu.
An Nhiên nói:
"Tôi không phải nghệ sĩ ký hợp đồng của anh, tôi cũng không có tiền cho anh.”
"Cô một người sống ở chỗ này mà tôi còn phải lo việc cô chạy mất à?"
An Nhiên nói:
"Động cơ của anh không đơn thuần.”
Trương Hợp Hoan nuốt một muỗng tiết vịt:
"Lần đầu tiên tôi gặp cô đã không còn đơn thuần được nữa rồi.”
An Nhiên có chút khó xử nhíu mày, lắc đầu nói:
"Tôi cũng không nghĩ ra mình sau này sẽ làm cái gì, đạo diễn Chương cũng đã nói chuyện với tôi, trong tay ông ấy đang chuẩn bị quay bộ phim đầu tay "Trở về", trong đó có nhân vật con gái phù hợp với tôi, nhưng tôi đã xem kịch bản... Có hơi không muốn nhận..."
Trương Hợp Hoan có thể thông cảm cho tâm tình Bình Nhiên, bộ phim "Trở về" có hơi ngược đãi, bên trong lại liên quan đến tình cảm gia đình, trạng thái tâm lý trước mắt của An Nhiên cũng không phù hợp.
"Không muốn nhận thì không nhận."
An Nhiên nói:
"Chẳng qua tôi rất thích hai diễn viên chính.”
Trương Hợp Hoan biết hai diễn viên chính “Trở về” trong quá khứ là Củng Lợi và Trần Đạo Minh, trong thế giới song song hẳn cũng là hình chiếu của hai người này, cùng lắm thì đổi tên, cậu cười nói:
"Diễn xuất của hai người bọn họ cũng chỉ là chuyện như vậy, tôi cảm giác còn không tự nhiên bằng cô.”
An Nhiên lườm cậu một cái:
"Anh thì hiểu cái gì? ”
"Hiểu cô không phải là đủ rồi sao, tôi lười hiểu chuyện của người khác, tôi đã đọc qua Lục Phạm Diên Thức nên tôi biết quyển tiểu thuyết này, quá áp lực, quan điểm viết của tác giả này vô cùng hẹp hòi, vặn vẹo, ánh mặt trời rực rỡ thì cô ấy không nhìn, thích nhìn chằm chằm vào góc tối mà ánh mặt trời không chiếu đến được."
An Nhiên thở dài nói:
"Quay xong "Tần Hoài Thập Tam Thoa", tâm tình tôi cũng chán nản một thời gian."
Trương Hợp Hoan nói rất có lý, cô ấy cũng không thích hợp quay phim như vậy, ngoài miệng tuy rằng không nói nhưng vẫn rất coi trọng ý kiến của Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan đề nghị cô ấy không quay thì cô ấy lập tức quyết định từ chối lời mời của Đạo diễn Chương.
Nhìn thoáng qua bài hát trên bàn nói:
"Tôi cũng không chuyên về ca hát, anh cũng đừng tiêu tài nguyên của anh vào tôi, lãng phí tài nguyên không nói, nhưng cũng ảnh hưởng đến công ty của anh kiếm tiền."
Trương Hợp Hoan cười nói:
"Tôi có nhiều tài nguyên, không sợ lãng phí, hơn nữa, dùng ở trên người cô làm sao có thể gọi là lãng phí đây, đúng rồi, lần này tôi đi Hàn Quốc, đàm phán thỏa đáng một chuyện, dự định mở một chi nhánh ở Seoul, chủ yếu tham gia sáng tác điện ảnh và truyền hình, tôi dự định làm một bộ phim, cân nhắc mời cô làm nữ chính. ”
An Nhiên tựa như nghe được điều gì đó vô cùng viển vông:
"Trương Hợp Hoan, anh thật đúng là dám nghĩ đấy.”