"Tôi không chỉ dám nghĩ, tôi còn dám làm, kịch bản tôi đã viết xong, chính là cảm hứng tôi lấy được từ bài hát "I believe"."
An Nhiên nói:
"Làm phim cũng không phải chỉ cần biết viết kịch bản là có thể quay, còn tiền bạc, đạo diễn, quay phim, diễn viên, anh đừng tưởng rằng làm theo một bộ phim truyền hình thì cái gì cũng có thể xử lý được. "
"Làm phim có gì khó khăn? Chỉ cần tiền tới tay thì tất cả đều dễ dàng giải quyết, hiện tại rất nhiều người có tiền cầm một lượng lớn tiền chờ chui vào trong giới giải trí, đều cảm thấy nghề này dễ kiếm tiền, tuy rằng tôi không có tiền nhưng tôi có câu chuyện.”
"Câu chuyện gì? Cho tôi xem với nào.”
Trương Hợp Hoan lại mở cặp, lấy kịch bản ra.
An Nhiên nắm lấy:
"Anh thật đúng là có chuẩn bị mà đến."
Rồi nhìn vào tên của kịch bản.
——
"Bạn gái man rợ của tôi" - Nhà sản xuất: Trương Hợp Hoan, đạo diễn: Quách Tại Dung (Hàn Quốc), Biên kịch: Trương Hợp Hoan, diễn viên chính: An Nhiên, Trương Hợp Hoan. (My Sassy Girl – Cô nàng ngổ ngáo)
An Nhiên nhìn đến đây nhịn không được nở nụ cười.
Trương Hợp Hoan nói:
“Cô cười cái gì?"
Thật ra cậu cũng hiểu được An Nhiên cười cái gì, cho dù phim tốt đến đâu mà để cho cậu đóng vai chính cũng là phim rác, nhưng đó là kỹ năng diễn xuất trước đây của cậu thôi, bây giờ không giống nữa rồi, lúc ở Seoul, cậu đã đổi gói phúc lợi của trung tâm mua sắm Bách Phu Trường, trong đó cũng là thuật tự khống chế của diễn viên sơ cấp, tuy rằng cậu không dám nói mình có thể thay da đổi thịt trở thành diễn viên phái diễn xuất nhưng trình độ hiện tại nếu để diễn át 99,9% thịt tươi hẳn là không có vấn đề gì.
An Nhiên thuộc về kiểu người điển hình được ông trời ban cho cơm ăn, chẳng những cho cô ấy dung mạo xuất sắc mà còn diễn xuất có linh hồn, Trương Hợp Hoan với việc làm diễn viên như được ông trời cho nửa chén cơm ăn vậy, dáng người không tệ nhưng về mặt diễn xuất lại quá đơ, diễn viên sơ cấp tự khống chế kỹ thuật khiến cho cậu tăng lên một bậc lớn ở mặt khống chế biểu cảm, hơn nữa Trương Hợp Hoan phát hiện sau khi mình từ Seoul trở về thì năng lực bắt chước tăng lên rất nhiều.
Cậu có thể dễ dàng bắt chước giọng điệu và giọng điệu nói chuyện của người khác, khả năng bắt chước ngôn ngữ cơ thể càng lúc càng mạnh.
An Nhiên ý tứ sâu xa nói:
"Làm người quan trọng nhất là tự biết mình, kịch bản của anh viết không tệ, phương diện âm nhạc cũng tài hoa hơn người, nhưng về mặt diễn xuất của anh thì không cần miễn cưỡng đâu, làm diễn viên đóng thế cũng được. ”
Trương Hợp Hoan nói:
"Tôi từng như thế để làm nổi bật cô mà cô lại cho rằng tôi không có kỹ năng diễn xuất thật ư? Thời gian tôi lăn lộn trong giới giải trí cũng không ngắn, chưa từng ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy."
Lúc nói lời này, hai con mắt cậu nhìn chằm chằm An Nhiên.
Bình Nhiên nói:
"Anh đừng nhìn tôi, cũng không phải tôi nói anh không có kỹ năng diễn xuất, đạo diễn Chương với cả đạo diễn Từ có thể nhìn lầm sao? Anh không quen biết họ sao? Tại sao không mời họ đến làm đạo diễn, tôi đoán rằng họ nhìn thấy dàn diễn viên này sợ là còn tránh không kịp chứ không thắc mắc việc anh mời một người từ Hàn Quốc về đâu.”
Trương Hợp Hoan nói:
"Bộ phim này của tôi chính là hợp tác Trung Quốc và Hàn Quốc, tôi còn dự định toàn bộ hành trình đến Seoul quay phim, đến lúc đó Trung Quốc và Hàn Quốc chiếu cùng lúc.”
An Nhiên nhìn Trương Hợp Hoan, đưa tay sờ sờ trán anh:
"Anh không bị sốt chứ?”
Trương Hợp Hoan nói:
"Cô đọc kịch bản trước, dù sao nữ chính đầu tiên tôi nghĩ đến chính là cô, nếu cô không có hứng thú thì tôi sẽ chọn người khác.”
"Không thể, không phải anh nói rằng câu chuyện này là lấy cảm hứng từ “I believe” sao? Bài hát này của anh đã cho tôi một nửa rồi, nếu tôi không quay thì những người khác cũng không được quay nó.”
Trương Hợp Hoan cười nói:
"Được, cứ chốt như vậy đi, nếu cô không chịu quay thì quyển sổ này tôi sẽ đặt ở đây trước, dù sao trong tay tôi vẫn còn rất nhiều.”
An Nhiên nói:
"Nếu tôi đồng ý, anh làm phim với tôi thì có phải báo cáo lại với Thất Nguyệt không?”
Trương Hợp Hoan thở dài nói:
"Gần đây cô ấy không thèm để ý đến tôi.”
An Nhiên nói:
"Bài hát kia cũng có một nửa thuộc về Thất Nguyệt.”
Trương Hợp Hoan cũng không tốn quá nhiều công sức đã nói đến Lê San San, Lê San San đối với chuyện này nhìn rất cởi mở, cô ấy cho rằng việc cha cô ấy xin giấy phép vệ tinh cản trở ở đài truyền hình Nam Giang là không sáng suốt, đặc biệt từ thủ đô trở về Nam Giang một chuyến.
Trong mắt Lê San San, cha mình rất nhanh sẽ nghỉ hưu, không cần phải làm loại chuyện tổn hại người khác bất lợi cho mình, dựa theo sự sắp xếp của Trương Hợp Hoan, Lê San San dỗ dành cha đến Tân Tinh Vực của Trương Hợp Hoan, Lê Hữu Khoan trước đây đã từng gặp Trương Hợp Hoan ở thủ đô, lại nghe nói tên nhóc này lấy giá 140 triệu bán ra bộ phim "Tầm Tần Ký" còn chưa quay xong nên ấn tượng đối với cậu có thể nói là khá sâu sắc.