Đại Vận Thông Thiên ( Dịch Full )

Chương 942 - Chương 942: Tảo Mộ (1)

Chương 942: Tảo mộ (1) Chương 942: Tảo mộ (1)

Ngày hôm nay Trương Gia Thành có hơi buồn bực, ông ấy nghe nói là con gái nhỏ đang ôn tập ở trường nên không dám quấy rầy. Ông ấy đến cửa hàng của con gái lớn ở phố Vạn Đạt Kim nhưng kết quả là lại thấy sắc mặt Trương Hợp Hân không tốt lắm, ngay cả một câu cô ấy cũng không nói nhiều.

Trương Gia Thành buồn bã rời đi, mặc dù ông ấy biết địa chỉ hiện tại của Liễu Vân Tư nhưng cũng không dám qua đó vì ông ấy biết có qua đó cũng chỉ tự làm khó mình.

Lúc Trương Hợp Hoan tới vào buổi tối thì nhìn thấy cha đang ngồi trong phòng xem TV một mình, cậu hỏi một câu kỳ lạ: "Thế nào rồi? Cả ngày không ra ngoài sao?"

Trương Gia Thành thở dài rồi kể lại những gì ông ấy gặp phải trong ngày hôm nay, Trương Hợp Hoan nói: "Phải cho bọn họ một khoảng thời gian để tiếp nhận đã, không phải ai cũng có thể khoan dung độ lượng bỏ qua những sai lầm trước đây của cha như con."

Trương Gia Thành cười khổ nói: "Cha chỉ phạm phải sai lầm mà tất cả đàn ông đều mắc phải, cha thừa nhận là cha đã sai nhưng bây giờ cũng không thể cho cha một cơ hội sao? Đó đều là những người con gái yêu quý của cha nên cũng không thể không qua lại chỗ cha cả đời mà?"

Trương Hợp Hoan nói: "Cha quên rồi à, lần trước cha gặp chuyện không may chị còn đến thăm cha."

Trương Gia Thành gật đầu rồi nói: "Đúng vậy, có đôi khi con người thật sự không thể yêu cầu quá nhiều, có ba đứa các con là ba đã thỏa mãn rồi. Đúng rồi, bây giờ chị của con đã có người yêu rồi sao?"

Trương Hợp Hoan nhớ tới Lưu Hải Dư, lần trở về còn chưa gặp mặt anh ta, dù sao buổi tối cũng phải ăn cơm với cha nên cậu dứt khoát gọi anh ta ra ngoài đi dạo.

Trương Hợp Hoan gọi điện thoại cho Lưu Hải Dư, Lưu Hải Dư vừa nghe cậu rủ mình uống rượu thì vội vàng đồng ý. Trương Hợp Hoan nói cho anh ta biết buổi tối ba cậu cũng đi khiến Lưu Hải Dư ở bên kia càng ngày càng lo lắng hơn.

Trương Hợp Hoan cũng có thể cảm nhận được sự sợ hãi của anh ta qua điện thoại, cậu để cho Lưu Hải Dư trực tiếp tới Tân Hồ Tân Thiên Địa gần đó ăn cơm.

Lúc Trương Hợp Hoan và cha đến nơi thì thấy Lưu Hải Dư đã chờ trong khách sạn họ hẹn.

Lưu Hải Dư thấy bọn họ tới thì vội vàng đón tiếp, anh cung kính nhìn về phía Trương Gia Thành rồi gọi chú Trương.

Trương Hợp Hoan phát hiện gần đây tên này thật sự gầy đi nhiều, giảm đi không ít cân nặng nhưng cũng không trẻ ra rõ rệt, chủ yếu là do bản thân Lưu Hải Dư sinh ra đã có vẻ ngoài già dặn.

Trương Gia Thành nghe con trai nói đến chuyện Lưu Hải Dư đang theo đuổi con gái lớn của mình thì khó tránh khỏi việc đánh giá thêm vài lần, Lưu Hải Dư ân cần mời ông ấy ngồi xuống.

Trương Hợp Hoan để ý đến ba cân rượu Ngũ Lương mà anh ta mang tới. Với thu nhập của anh ta thì hôm nay cũng coi như là tiêu tốn nhiều.

Trương Hợp Hoan vờ vĩnh nói: "Anh Lưu, em gọi anh đến đây để uống rượu mà sao anh còn mang rượu đến?"

Lưu Hải Dư nói: "Nói thế nào nhỉ, lẽ ra nên để cháu sắp xếp khi chú đến Bằng Thành. Chú Trương chú xem có muốn ăn gì không?"

Trương Gia Thành nói: "Tôi năm nay năm mươi hai tuổi, cậu bốn mươi mấy rồi?"

Lưu Hải Dư xấu hổ đến mức gương mặt già dặn cũng nóng lên. Bản thân nói sai, mặc dù là xuất phát từ sự tôn kính nên mới xưng hô như vậy nhưng người ta lại ghét bỏ vẻ ngoài già dặn của mình, Lưu Hải Dư vội vàng giải thích: "Chú Trương, cháu ba mươi lăm."

Trương Gia Thành thầm nghĩ trong lòng, con gái của tôi năm nay hai mươi bảy, cậu ba mươi lăm thì ước chừng là lớn hơn con gái tôi tám tuổi. Diện mạo này cũng không đẹp lắm, nhìn bề ngoài còn không bằng con rể Vu Hán Khanh trước kia nhưng ngẫm lại thì đàn ông đẹp trai cũng không thể làm cơm ăn được mà quan trọng phải là người tốt.

Trương Hợp Hoan đưa thực đơn cho Trương Gia Thành rồi bảo ông ấy gọi món, Trương Gia Thành tỏ ý muốn đi toilet rồi để cho bọn họ tự thu xếp.

Chờ Trương Gia Thành rời đi rồi thì Lưu Hải Dư nói: "Anh già như vậy sao?"

Trương Hợp Hoan nói: "Anh có thể tự nhiên một chút được không, vừa nhìn đã thấy như mang ý xấu trong lòng. Anh là người cảnh sát mà sao không đi thẳng lưng lên?"

"Không phải ông ấy là cha em à, đây là lần đầu tiên anh gặp nên muốn để lại ấn tượng tốt với ông ấy."

"Anh để lại ấn tượng tốt làm gì?"

"Anh…"

"Lão Lưu à lão Lưu ơi, lần trước không phải anh đã thề son sắt với em rằng anh và chị em là bạn bè bình thường sao?"

"Nhưng bất cứ chuyện gì cũng có thể thay đổi, trong quá trình ở chung anh và chị em bỗng dưng nảy sinh tình cảm."

"Anh thật sự không biết xấu hổ."

Lưu Hải Dư nói: "Người anh em à, anh biết em có mâu thuẫn với anh nhưng anh có thể thề là anh thật lòng với chị em. Hơn nữa... hơn nữa chị em cũng đối xử với anh rất tốt." Lão Lưu cũng khá giảo hoạt, anh ta ám chỉ với Trương Hợp Hoan rằng thằng nhóc nhà cậu phản đối cũng vô dụng và bây giờ chúng ta phải hòa hợp.

Bình Luận (0)
Comment